Tuy cơ thể vẫn còn chút mệt, nhưng sức lực thì đã khôi phục không ít, thậm chí ngày càng mạnh hơn, như muốn phá hủy mọi thứ — đặc biệt là cô gái xinh đẹp đang nằm trong lòng cô.
Bạch Ức cũng không hiểu tại sao bản thân đột nhiên lại có khát vọng tấn công mãnh liệt đến vậy.
Cô chỉ biết rằng người trong vòng tay mình, vừa thơm vừa mềm mại, như thể có thể xoa dịu mọi cảm giác khó chịu trên cơ thể cô.
Thế là Bạch Ức cứ thế ôm chặt hơn, mỗi lúc một siết chặt, như thể muốn hoà làm một với người ấy.
“Em… em đúng là đồ khốn, lại có thể lần hai phân hoá thành Alpha!”
Lời trách mắng đầy căm tức vang lên bên tai cô, trong khi hơi thở ấm áp, mang theo mùi hương dịu nhẹ rơi xuống bên cổ.
Có lẽ người nói cũng không được dễ chịu gì, dù giọng đầy tức giận, nhưng nghe lại giống như đang nũng nịu.
Bạch Ức bị hơi thở ấy làm cho cả người nổi da gà.
“Cái gì… Alpha là sao?”
Cô hỏi một câu ngốc nghếch.
Định giả ngốc?
Ánh mắt lạnh lùng, đã ánh lên sắc hồng, của Tần Song Tinh lướt qua gương mặt Alpha trước mắt.
Ngoại hình cũng được đấy — làn da trắng mịn, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đào hoa lẽ ra phải quyến rũ thì lúc này lại hiện lên vẻ ngốc nghếch đến buồn cười.
Chiều cao, nhỉnh hơn cô một chút, chắc khoảng 1m75.
Thân hình không quá chuẩn, nhưng so với phần lớn Alpha thì vẫn cao to hơn, được cái trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Pheromone mang hương oải hương, không đến mức khiến người ta mê mẩn, nhưng ít ra không khó chịu.
Có thể khiến cô phản ứng dữ dội đến thế, thì dù mù đoán, người này ít nhất cũng đã phân hoá thành Alpha cấp S.
So với những Alpha từng theo đuổi cô trước đây, có thể xem như loại chất lượng cao rồi đấy.
Tần Dạ đúng là chậm như rùa, cô không thể chờ thêm được nữa. Đợi hắn đến thì e là mình đã chịu không nổi rồi.
Phải giải quyết chuyện trước mắt đã, rồi tính sổ với tên vô dụng đó sau.
Dù pheromone đã ảnh hưởng đến mức cơ thể gần như mất kiểm soát, nhưng trong đầu Tần Song Tinh vẫn giữ lại chút lý trí cuối cùng. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã hạ quyết tâm.
“Đừng cử động… là chỗ này.”
Tần Song Tinh đưa tay phải men theo đường cong cổ áo, ấn nhẹ vào vùng da ửng đỏ sau gáy của Bạch Ức, chẳng buồn giải thích dài dòng.
Cô đang cần pheromone từ một Alpha — gấp gáp, khẩn thiết.
Phải tranh thủ lúc còn kiểm soát được lý trí, còn giữ được thế chủ động.
Gì cơ?
Đầu óc Bạch Ức lúc này hoàn toàn tê liệt, không còn xử lý nổi thông tin gì. Cô chỉ có thể đờ đẫn nhìn đôi môi đỏ hồng trước mặt đang mỗi lúc một tiến gần, gần thêm… cho đến khi chúng chạm vào môi mình.
Vốn dĩ cô luôn thấy trẻ con rất phiền phức, yêu đương cũng phiền. Đến mức cô chưa từng tưởng tượng mình sẽ hôn ai, chứ đừng nói là thực sự trải qua chuyện này.
Trong đầu cô luôn nghĩ: Hôn môi thì cũng chỉ là nước bọt dính nhau thôi, quá mất vệ sinh.
Dù trong tiểu thuyết có miêu tả ngọt ngào cỡ nào, dù phim truyền hình có quay lãng mạn đến mấy, Bạch Ức cũng chỉ thấy họ làm quá. Môi chạm môi thì sao, có gì đáng rung động?
Cô từng thử — đúng thế, ở cái tuổi tò mò nhất, Bạch Ức đã lén hôn lên tay mình. Và đúng như dự đoán, không có cảm giác gì cả.
Nhưng hiện tại, tình hình lại khác hoàn toàn so với những gì cô tưởng tượng.
Đôi môi kia mềm mại, ấm nóng, mang theo chút vị ngọt và hương thơm dễ chịu, cứ liên tục khuấy đảo dây thần kinh của Bạch Ức.
Cô không chắc hương thơm của trúc non thoảng qua trong không khí kia có phải từ đây toả ra hay không, nhưng bản năng thôi thúc cô muốn có nhiều hơn nữa.
Cuối cùng, khi bất cẩn khiến môi đối phương bật máu, cô mới phát hiện ra một điều khác biệt.
Quả nhiên… bên trong còn thơm hơn. Giống như đang cắn vào măng tươi đầu mùa, non mềm, tươi mát — khiến người ta chỉ muốn ăn mãi không ngừng.
Không thỏa mãn, cô muốn tiến xa hơn nữa. Muốn cả cơ thể mình chìm đắm trong hương trúc non dìu dịu, được bao bọc trọn vẹn trong làn hương ấy.
Bạch Ức đang ăn trúc non, ăn đến mức say mê, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì nữa.
Trong khoảnh khắc đó, cô không để ý rằng tay mình đã lén lút tháo cúc áo sơ mi của người ta, hơi quá đà rồi.
Rồi một tiếng “hự” khe khẽ vang lên, tay cô bị người kia bấm mạnh một cái đau điếng.
“Ngốc chết đi được, rốt cuộc em có biết làm không đấy?”
Vẫn là giọng nói mềm mại ấy, nhưng mang theo chút trách yêu.
Cơn đau ấy khiến Bạch Ức tỉnh táo lại đôi chút. Cô ngẩng đầu khỏi chiếc cổ thơm ngát của chị gái xinh đẹp kia, đôi mắt mơ màng lộ rõ vẻ hoang mang.
Gì cơ… cô chỉ muốn ngửi mùi thơm mà thôi, chỉ muốn ăn trúc non thôi mà.
Thơm quá đi mất, cả đời này cô chưa từng ngửi thấy hương trúc non nào dễ chịu đến thế. Ngon quá đi mất, cả đời này cô cũng chưa từng ăn miếng trúc non nào ngon đến vậy.