Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 5

Chưa kịp phản ứng, cô đã bị đè ngửa xuống ghế sofa, sau đó cảm giác phía sau gáy bị một vật nhọn đâm vào — như là một ống tiêm.

“Tỉnh chưa?”

Giọng của mỹ nhân lạnh đến phát run, tay cầm kim tiêm, từng chữ vang lên như lời của ác quỷ: “Chưa tỉnh thì tôi tiêm thêm mũi nữa.”

Trong khách sạn thường có sẵn loại thuốc ức chế cơ bản. Loại thuốc này không có tác dụng với Tần Song Tinh, nhưng để làm tỉnh một Omega cấp D thì lại quá đủ.

Ban nãy, Tần Song Tinh vốn không định quản chuyện này nên cũng chẳng thèm để tâm. Ai ngờ đối phương lại càng lúc càng quá đáng, gan lớn tới mức dám hôn cô ấy, còn định cởi đồ cô ấy nữa.

Chỉ một chút nữa thôi, đôi tay hư hỏng đó đã sờ đến nơi không nên sờ.

“Đợi đã! Em tỉnh rồi! Tỉnh thật rồi!”

Một nửa là do thuốc tiêm vào sau gáy phát huy tác dụng, một nửa là do... bị dọa sợ. Bạch Ức chưa bao giờ thấy đầu óc mình tỉnh táo đến vậy, vội vã giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn chịu thua.

Dù sao chuyện này cũng là lỗi của cô, cho dù có biết tí võ phòng thân thì cũng không thể ra tay được.

Thôi thì giờ nên đến bệnh viện thôi.

Vị mỹ nhân trông thì đẹp vậy đấy, nhưng hung dữ quá đi mất.

Cái cảm giác sợ hãi như bị chị hai, chị ba trong nhà sai vặt khi còn nhỏ lại ùa về, khiến cô bất giác rùng mình.

Lén lút liếc sang mỹ nhân đang chỉnh lại áo sơ mi, Bạch Ức vô thức nuốt nước bọt.

Hung thì hung thật… nhưng đẹp cũng thật sự rất đẹp. Còn đẹp hơn hai chị gái từng khiến cô vừa yêu vừa sợ ở nhà.

Nhất là đôi môi đỏ ấy, nhìn kiểu gì cũng thấy mê người. Khó trách có người lại dễ bị sắc đẹp mê hoặc đến vậy.

“Còn dám nhìn nữa?”

Động tác chỉnh áo của Tần Song Tinh khựng lại, đôi mắt lạnh như sương đá quét tới: “Xem ra đầu óc em vẫn chưa tốt lắm.”

Nói rồi, cô thật sự vươn tay, cầm lấy ống tiêm bên cạnh.

“Không nhìn! Em không nhìn nữa!”

“Chị ơi tha cho em!”

Bạch Ức rùng mình, vừa ôm sau gáy đau nhức vừa luống cuống bò dậy, cuống quýt chạy ra cửa.

Đầu óc tuy đã tỉnh táo, nhưng cơ thể thì vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái khó chịu, khiến cô vừa đi vừa lảo đảo, tốc độ còn chậm như rùa bò.

“Nhanh lên.” Giọng của Tần Song Tinh bất ngờ trầm xuống, sắc mặt cô ấy cũng thay đổi thấy rõ. Tay cầm ống tiêm khẽ run, suýt nữa rơi khỏi tay.

Giọng nói cũng yếu đi thấy rõ.

Lần này — đến lượt pheromone của cô ấy bắt đầu mất kiểm soát.

Pheromone từ một Omega khác cứ không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của Tần Song Tinh, khiến tâm trạng cô ấy ngày càng khó chịu, cơn bực bội dâng lên từng đợt.

Giọng nói lạnh lẽo phát ra càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Bạch Ức bị quát, phản xạ tự nhiên bước nhanh lên hai bước.

Trong lúc hoảng loạn, chân trái vấp vào chân phải, cô loạng choạng ngã nhào xuống đất.

May là dưới sàn trải thảm dày, nên không thấy đau.

Nhưng chẳng hiểu sao, càng hít nhiều mùi hương thanh mát như trúc non kia, đầu óc cô càng choáng váng. Gáy lại bắt đầu nhức nhối và nóng rát, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lúc trước — giống như bị ai ném lên bếp than hừng hực lửa.

Nóng quá!

Bạch Ức kéo cổ áo, cố gắng lột bỏ chiếc áo thun rẻ tiền trên người.

“Rẹt” một tiếng, cô thật sự kéo đứt được áo. Nhưng cảm giác nóng nực dường như không hề thuyên giảm.

Vẫn còn rất nóng… nóng đến mức khiến cô bắt đầu kéo cả quần.

“Em dám!” Đôi mắt của Tần Song Tinh trợn to, ánh nhìn như muốn đóng băng cả người.

Bạch Ức không nghe rõ mỹ nhân đang nói gì, nhưng bị quát như vậy, cô cũng từ bỏ việc kéo chiếc quần cứng đầu kia.

Chị gái này vừa xinh vừa dữ, lẽ nào… cô ấy tiêm cho cô thứ thuốc độc gì rồi?

Chẳng lẽ, cô sắp chết rồi sao?

Không biết liệu mình có thể quay về không, nếu còn có cơ hội quay lại, cô nhất định sẽ đem bốn đứa cháu quỷ quái kia trả lại cho hai bà chị.

Cô đã nói rồi, trông trẻ sớm muộn cũng có chuyện xảy ra mà.

Một loạt suy nghĩ lướt qua trong đầu.

Rồi… đầu cô lại đặc quánh như hồ dán.

Mùi hương trúc non trong không khí dần dần trở nên dễ chịu đến mê người, khiến Bạch Ức chỉ muốn hít thêm chút nữa.

Cô lần theo hướng mùi hương, lồm cồm bò dậy.

Không lâu sau, cô phát hiện ra — mùi hương ấy phát ra từ một người.

Một mỹ nhân.

Đầu óc choáng váng khiến cô chẳng nhìn rõ vẻ mặt của người ta, chỉ thấy làn da đỏ ửng, như thể cũng đang chịu đựng điều gì đó, nhưng trông lại quyến rũ đến không thể rời mắt.

Bạch Ức quên luôn việc mình vừa bị người này quát mắng, như bị mê hoặc mà bước tới gần.

Vừa đi được hai bước, cô đã ôm lấy mỹ nhân vào lòng.

Làn da mát lạnh áp sát giúp cô dịu đi chút cơn nóng bừng đang thiêu đốt cơ thể.

Thật ra không hẳn là cô cố ý… là bởi vì… cô ấy cũng đang lao về phía cô, nên cô chỉ thuận tay ôm lấy thôi.

Thơm quá.

Ôm lấy rồi, Bạch Ức chẳng muốn buông tay nữa.

Cơn đau và cảm giác bỏng rát sau gáy vẫn chưa ngừng giày vò cô.