Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 4

Thế nhưng điều khiến cô ấy không ngờ là — ngay khi cô ấy vừa chuẩn bị bước vào căn phòng Tần Dạ chuẩn bị cho mình, thì lại bị một người bám lấy.

Người theo đuổi cô ấy từ nhỏ đến lớn đếm không xuể, nhưng mà… người trước mặt này thì…

Hừ. Nếu cô ấy nhìn không nhầm, đây là một Omega. Hơn nữa còn là Omega cấp D đang rơi vào thời kỳ đặc biệt.

Trong hệ thống phân cấp giữa Alpha và Omega, từ cao xuống thấp chia thành S, A, B, C rồi D. Đặc biệt giữa những người cùng giới tính, cấp bậc càng cao thì khả năng áp chế người cấp thấp càng mạnh.

Một Omega cấp D như vậy… Tần Song Tinh thật sự không để vào mắt.

“Cầu xin cô, cứu tôi…”

Câu nói ấy rơi vào tai Tần Song Tinh nghe chẳng khác nào một trò cười.

Cô ấy cũng là một Omega đang bị rối loạn pheromone, cứu kiểu gì?

Omega với Omega, pheromone chỉ có bài xích lẫn nhau chứ không thể dung hòa được.

“Em gái à, em tìm nhầm người rồi. Tôi khuyên em nên ra ngoài tìm một Alpha, hoặc… đến bệnh viện.”

Tần Song Tinh lạnh lùng hất tay cô gái trẻ vừa bám lấy mình, giọng điệu xa cách, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.

Cô ấy không để cô gái này vào mắt, càng không có lý do gì để quan tâm.

Nhưng ngay lúc Bạch Ức sắp bị đẩy ra khỏi cửa, cô lập tức hoảng loạn. Cái đầu mơ hồ như dính hồ của cô thôi thúc cô một lần nữa nhào tới túm lấy người phụ nữ trước mặt, như thể đang bấu víu lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

“Em không tìm nhầm đâu, chị ơi… em xin chị… cứu em với…”

Đối phương gọi cô là em gái, cô liền theo bản năng gọi người ta là chị.

Cứu mạng với, cô không muốn phải sinh cho cái tên Tần Dạ kia… mười sáu đứa con đâu!

Trẻ con các kiểu, phiền chết đi được. Chỉ mới trông có bốn đứa cháu trai thôi mà cô đã sắp phát điên rồi.

Huống gì bây giờ còn rơi vào tình huống thế này, làm gì còn thời gian mà đến bệnh viện? Nếu có thì cô đâu có thảm như bây giờ.

Vừa nói, Bạch Ức vừa không quên quay lại đóng cửa, động tác nhanh nhẹn đến lạ, bị Tần Dạ bên ngoài dọa cho sợ thật rồi.

“Em... tôi cứu em kiểu gì cơ hả?” Tần Song Tinh bắt đầu bực bội.

Bản thân Tần Song Tinh lúc này cũng không khá hơn là bao, chẳng qua so với cô gái đang run rẩy trước mặt thì vẫn còn giữ được tỉnh táo.

Nhưng Bạch Ức lại tưởng đối phương không hiểu, liền thật thà giải thích: “Dùng tay là được…”

Nhờ những cô gái từng theo đuổi cô lúc trước, vì tò mò, Bạch Ức từng lên mạng tra cứu mấy chuyện “giữa hai cô gái với nhau”.

Chỉ là không biết những kiến thức đó có áp dụng nổi trong thế giới ABO này hay không, nhưng giờ cô đã chẳng còn lựa chọn nào khác.

Tần Song Tinh tức đến bật cười: “Em không có tay à?”

Cô ấy hỏi kiểu đó là có ý đó sao?

Bạch Ức từ vẻ mặt bừng tỉnh chuyển sang ngập ngừng lúng túng: “Nhưng em hết sức rồi mà chị ơi…”

Thì ra còn có thể tự xử được, sao cô không nghĩ ra sớm hơn chứ. Đúng là đầu óc như bị lỗi luôn rồi.

“…” Tần Song Tinh im lặng, hoàn toàn cạn lời.

Ý cô là… nhờ cô ấy làm hộ?

Tần Song Tinh thật không biết nên nói Omega này ngu thật hay đang giả ngu nữa.

Để giảm bớt tác động của pheromone, chỉ có pheromone của Alpha mới có hiệu quả. Cô tưởng dùng tay là xong sao?

Tần Song Tinh thật sự lần đầu tiên gặp chuyện khiến cô ấy vô ngữ đến vậy.

Trong khoảnh khắc im lặng, Bạch Ức lại tưởng Tần Song Tinh đã đồng ý. Cô không thể nhịn thêm được nữa, lập tức nhào đến ôm lấy người trước mặt.

Nhưng mà… hình như cảm giác không giống như cô nghĩ. Cơ thể vẫn không đỡ hơn chút nào, mùi hương thanh mát như trúc non của mỹ nhân này cũng chẳng dễ chịu như cô tưởng.

Kỳ lạ thật, bình thường cô rất thích mùi hương kiểu nhẹ nhàng thanh thoát này mà. Nhưng lần này, càng đến gần thì trong lòng lại càng bức bối, khó chịu, thậm chí còn có cảm giác bài xích mơ hồ.

Điều khiến Bạch Ức thấy khó hiểu nhất là — cô lại có cảm giác muốn… quỳ xuống trước người này.

Rõ ràng chị ấy mặt lạnh vậy thôi, đâu có hung dữ gì đâu?

Chẳng lẽ… phải làm đến bước đó mới có tác dụng?

Lúc này đây, Bạch Ức vẫn chưa hiểu — cái gì gọi là đồng giới bài xích, cũng hoàn toàn không nhận ra người đẹp mà cô cầu cứu là một Omega giống mình, thậm chí còn là một Omega có cấp bậc vượt xa cô.

Sự áp chế đến từ chênh lệch đẳng cấp, bản năng khiến cô không thể không sinh ra nỗi sợ hãi mơ hồ.

Là một người vừa mới xuyên vào truyện, cho dù lúc tỉnh táo Bạch Ức còn chưa chắc nghĩ ra được mấy chuyện phức tạp, huống chi bây giờ đầu óc cô đang hoàn toàn mơ hồ.

Dựa vào bản năng cùng sự hiểu biết vụn vặt của mình, cô cúi xuống, hôn lên đôi môi của Tần Song Tinh.

Vừa mới kéo được vạt áo sơ mi của mỹ nhân ra khỏi thắt lưng quần thì lập tức ăn ngay một cái bạt tai.