Chúc Diễn cố tình chọn chạy vòng qua những sân có NPC, cứ chạy qua một nhà là lại có đứa trẻ bị phụ huynh NPC túm đi, chạy qua nhà nữa, lại bớt đi một đứa.
Chạy hết một vòng quanh thôn, phía sau cuối cùng cũng không còn đám nhóc tì nào nữa.
Cậu chống gối thở hổn hển một lúc lâu mới lấy lại sức.
Lại mở màn hình điều khiển ra lần nữa, theo hướng dẫn tìm đến giao diện nhiệm vụ...
???
Không có nhiệm vụ???
Vậy cái nhắc nhở hệ thống vừa rồi là gì??
Chúc Diễn mặt ngu ra, vội vàng tìm nhật ký nhắc nhở hệ thống...
Chúc Diễn: "..."
Xem không hiểu.
Cậu bất đắc dĩ, cậu bi thương, cậu đón gió rơi lệ.
"Ọc ọc."
Chúc Diễn: "..."
Xong rồi!
Đúng là họa vô đơn chí mà!!
Chúc Diễn mở giao diện thuộc tính, giữa một đống số liệu, liếc mắt liền thấy một hàng số đã chuyển sang màu vàng...
$%t#$%(62/100 )
Cậu nhớ lúc xem trước khi vào lớp, chỉ số này vẫn còn màu trắng.
Cho nên cái này, hẳn là thuộc tính tương tự chỉ số đói khát.
Video hướng dẫn có giới thiệu qua về cái này, vài streamer đều đã trình diễn kết quả của việc đói quá mức: Đánh không lại quái, đi không nổi, tụt máu, tử vong rồi hồi sinh.
Cậu không sợ chết, nhưng các streamer chết xong, tất cả đều phải đi tìm NPC tiêu tiền mới có thể hồi sinh, đến streamer còn thấy xót tiền!
Chết thì được, chứ tiêu tiền thì không!!
Chúc Diễn tắt giao diện thuộc tính, ôm bụng bắt đầu nghĩ cách.
Làm nhiệm vụ thì khỏi nghĩ, nghe còn không hiểu.
Vậy nên, đánh quái?
Cậu nhìn về phía đàn gà đang đi lại đầy sân ở ven đường...
Nuốt nước bọt.
Béo thật.
...
Thôi bỏ đi, cậu còn phải ở lại trong thôn để học cái lớp vỡ lòng kia nữa.
Chúc Diễn thở dài, chọn một hướng, cam chịu đi về phía ngoài thôn.
...
Game này dường như chủ yếu nhấn mạnh vào tính chân thực, ngoại trừ BOSS, quái trong game này đều không có đánh dấu đặc biệt.
Nói cách khác, quái vật phải tự mình tìm ra.
Chúc Diễn đi thẳng ra ngoài, lướt qua những con bướm bay lượn ở cổng thôn, dừng lại ở khu vực có tiếng côn trùng kêu tương đối tập trung, do dự một lát rồi vẫn quyết định tiếp tục đi về phía trước.
Mãi cho đến khi đi đến một khu sườn núi thấp bé.
Nơi này đã có cây cối lác đác.
Chúc Diễn không biết lực chiến đấu của nhân vật mình thế nào, để đề phòng bất trắc, cậu lôi cái cuốc trong túi ra, thử múa may vài cái.
Nhẹ như dao găm, không nặng chút nào.
Đúng là game có khác.
Chúc Diễn yên tâm, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào rừng cây nhỏ...
Một lát sau, cậu một tay che mông, một tay túm cái cuốc lao ra khỏi rừng cây nhỏ.
Một con gà rừng đuôi dài, cao vừa qua đầu gối cậu, dí sát phía sau, điên cuồng mổ cậu.
Mất hơn nửa thanh máu, Chúc Diễn: "Aaaaaa..."
"Vυ't..."
Có thứ gì đó sượt qua người cậu.
Con gà rừng phía sau kêu ré lên một tiếng rồi im bặt.
Chúc Diễn sững sờ, theo bản năng dừng bước quay đầu lại.
Con gà rừng kia đã ngã trên cỏ không động đậy, trên cánh còn cắm một mũi tên.
"@#¥#@! %!" Một giọng nam thô lỗ từ xa vọng lại gần.
Chúc Diễn nhìn theo tiếng nói, ba người đang đi về phía này, người nói chuyện là gã đàn ông cao to đi đầu.
Ba người, hai nam một nữ, mặc trang phục màu sắc tươi sáng, trông có vẻ phiêu dật đẹp mắt, hoặc lưng đeo kiếm hoặc lưng đeo đao, chị gái xinh đẹp kia thì đeo cung tên, vác giỏ đựng tên... con gà rừng vừa rồi, hẳn là do chị ấy gϊếŧ.