Bất Tương Ngộ

Chương 28: Cứu nạn (2)

Hôm trước, Vệ Ngu từng hỏi mẫu thân có thể cùng biểu tỷ đến Tàng Hương Cư chơi một chuyến hay không.

Nàng cũng chỉ là muốn ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa.

Dương Dục liền đồng ý.

Khi xe ngựa đi ngang qua Phá Không uyển, nàng trông thấy A Mặc đang nằm lười biếng, cứ tưởng tam ca vẫn còn ở trong phủ. Nào ngờ từ miệng A Mặc mới biết được, tam ca cùng đám đồng liêu đã đi thăm sơn động nào đó rồi, không cho hắn theo nên hắn đành quay về.

Trên xe ngựa, Vệ Ngu vừa nhặt mứt táo tổ ăn, vừa đem chuyện này kể cho biểu tỷ nghe.

Hi Châu vốn đang có chút phân tâm, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện của Vệ Độ nhưng nghe đến tên Vệ Lăng, lập tức tập trung lại.

Ban đầu nàng cũng chỉ là nghe thôi, chưa nghĩ ra gì.

Mãi đến khi xe đi được nửa đường, trong đầu Hi Châu mới chậm rãi nhớ lại một chuyện.

Đời trước, khi tiên đế bệnh nặng, từng triệu Tư Thiên Giám và chính vương Nhâm Thanh vào cung, hỏi về chuyện lập người kế vị. Ngày hôm sau, tiên đế liền muốn hạ chỉ lập lục hoàng tử làm thái tử, chỉ là bị phe của thái tử đương nhiệm dâng sớ phản đối, chuyện mới bị trì hoãn.

Khi đó, Vệ Lăng lại đang bị ngôn quan buộc tội chiếm giữ ruộng quân, tự ý chia đất thưởng cho tướng sĩ nên bị tiên đế hạ lệnh gọi về kinh tra xét.

Nàng nhớ rõ, đúng vào ngày mà Nhâm Thanh tiến cung khuyên tiên đế lập lục hoàng tử, đêm đó, bầu trời trên Phá Không uyển có ánh sáng lạ suốt đêm, mà Vệ Lăng cũng suốt một đêm không hề chợp mắt.

Còn chuyện xảy ra nhiều năm trước hơn nữa, khi ấy, con trưởng của Vương gia cùng Vệ Lăng và một nhóm người đi thám hiểm, chẳng may rơi xuống hố sâu trong động.

Khi đó, chính Vệ Lăng là người túm lấy tay Vương Di, định cứu lên. Nhưng nơi đó lại hẻo lánh, người đi theo cũng bị đuổi đi, chờ được cứu viện đến nơi, con trưởng Vương gia đã rơi xuống vực sâu, không rõ sống chết. Đến cả thi thể cũng không thể tìm lại.

Từ đó, Vương gia ghi hận trấn quốc công phủ, cho nên sau này trong chuyện tranh lập thái tử mới nhắm vào phủ Vệ gia.

Nghĩ đến đây, Hi Châu chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt.

Tuy nàng đại khái nhớ được mấy chuyện sắp xảy ra nhưng cách quá xa đời trước, không phải mỗi sự việc, mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày nàng đều nhớ rõ.

Mà hôm nay, là mùng 3 tháng 6.

Bọn họ đã đi Tà sơn.

Lúc nàng ra khỏi phủ, mới chỉ một nén nhang, còn chưa có người chạy tới báo có chuyện cần cứu người, vậy thì đám Vệ Lăng kia đã gặp chuyện hay chưa?

Đó là một mạng người đấy!

Vừa nghĩ vậy, Hi Châu lập tức gọi to ra ngoài:

"Không đi Tàng Hương Cư nữa! Mau quay về phủ!"

Giữa lúc hoảng loạn, nàng vén rèm lên, trực tiếp nói với xa phu:

"Lập tức quay đầu xe! Mau!"

Vệ Ngu ngơ ngác, không hiểu vì sao vừa mới ra khỏi phủ lại phải quay về.

Vừa vỗ ngực nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, nàng ấy hỏi:

"Biểu tỷ, sao tự nhiên lại quay về vậy?"

Nhưng thật lâu cũng không thấy ai đáp.

Vệ Ngu quay đầu nhìn, chỉ thấy biểu tỷ đang thất thần, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Nàng ấy cũng không dám hỏi thêm.

Đợi về đến phủ, xe ngựa vừa dừng lại, Hi Châu đã nhảy xuống, lập tức nhấc tà váy chạy thẳng về chính viện. Còn chưa kịp để ma ma hỏi han, nàng đã lao thẳng vào trong phòng.

Vừa thấy Dương Dục, nàng liền túm chặt tay bà.

"Dì! Mau phái người đi Tà sơn tìm tam biểu ca!"

Dương Dục bị tiếng gọi đột ngột ấy làm cho giật nảy mình.

Bởi Hi Châu trước giờ luôn nói năng nhẹ nhàng, chậm rãi, chưa bao giờ như thế này - vẻ mặt khi nào cũng điềm đạm, chưa từng thấy qua dáng vẻ hoảng loạn như thế.

Dương Dục vội vã vừa vỗ tay nàng trấn an, vừa nói:

"Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng gấp." Rồi nghi hoặc hỏi: "Vệ Lăng làm sao rồi?"

Lời vừa thốt ra, chính bà cũng cảm thấy lạ. Bà thế nào cũng không nghĩ đến, Hi Châu vậy mà lại sốt ruột vì đứa con nghịch tử của bà.

Hi Châu biết rõ mình càng nôn nóng thì càng dễ lỡ thời cơ, cố gắng ép tâm trạng bất an xuống, chậm rãi kể lại chuyện Vệ Ngu vừa nói cho Dương Dục nghe.

Nghĩ ngợi một lát, nàng lại nói tiếp:

“Khi còn ở nhà, ta từng nghe nói có người đi thám hiểm sơn động rồi mất mạng, đến thi thể cũng không tìm được.”

“Dì, mau cho người đi tìm tam biểu ca đi!”

Dù Hi Châu cũng biết lời mình có vẻ chẳng đâu vào đâu nhưng nàng chẳng còn thời gian mà suy tính nhiều như vậy.

Chậm trễ thêm chút nữa, chỉ sợ con trưởng Vương gia kia thật sự gặp chuyện.

Dương Dục nghe giọng điệu nàng nóng như lửa đốt, trong lòng cũng bắt đầu sốt ruột.

Dù có việc hay không, cũng phải lập tức gọi Vệ Lăng về. Đã mấy ngày nay hắn không về phủ.

Bà lập tức sai nguyên ma ma đi gọi quản sự đến, lệnh cho người mau chóng lên Tà sơn. Dương Dục lại vuốt đầu Hi Châu, dịu giọng an ủi:

“Được rồi, ta lập tức cho người đi tìm. Ngươi về nghỉ ngơi đi, chắc sẽ không có việc gì đâu.”

Thấy tiểu nữ nhi cũng theo vào, bà dặn: “Tiểu Ngu, đưa biểu tỷ ngươi về nghỉ.”

Hi Châu hơi ngơ ngẩn đi ra từ chính viện, trong đầu lại nghĩ: núi lớn như vậy, không biết phải tìm đến khi nào mới ra. Nếu chậm một bước mà không tìm được thì sao?

Vệ Ngu vốn đi theo bên cạnh, định hỏi biểu tỷ vài câu, nào ngờ vừa chớp mắt đã thấy nàng chạy vụt đi.

Nàng ấy trừng mắt nhìn, phát hiện biểu tỷ chạy về hướng Phá Không uyển.