Vệ Lăng nghe nói nhị ca hồi kinh, lại càng không muốn về phủ.
Nếu nói trong nhà người mà hắn chán ghét nhất là ai thì không phải phụ thân suốt ngày đuổi đánh hắn, cũng không phải mẫu thân hay nổi giận mắng hắn là nghịch tử, mà là nhị ca.
Rõ ràng ngang hàng, lại cứ thích quản hắn.
Từ khi phụ thân và đại ca đi Bắc Cương chống lại Địch Khương, nhị ca liền ỷ vào thân phận huynh trưởng, nghiêm khắc quản thúc lời nói việc làm của hắn, so với lão sư ở tộc học còn khiến người ta đau đầu hơn.
Vệ Lăng bèn ở lại Diêu gia hai ngày.
Đến ngày thứ ba, Diêu Sùng Hiến nói ngoại thành có một ngọn núi, trên núi có động lạ, có người mấy hôm trước từng tìm được đồ vật triều trước trong đó, hỏi có muốn cùng đi thám hiểm không.
Nhàn rỗi cũng không có việc gì, Vệ Lăng cùng hắn ta đi, lại gọi thêm năm sáu người, mỗi người chuẩn bị đuốc tẩm dầu cho tốt, cưỡi ngựa đi, không mang gã sai vặt.
Ra khỏi thành, đi hơn một canh giờ, mới đến nơi.
Tháng 6 mới chớm, cỏ cây trên núi um tùm, sỏi đá lởm chởm. Gần đó nghe tiếng nước nhỏ giọt, nhìn theo tiếng, thấy suối nước từ khe núi đổ xuống hồ đá nhỏ, trong veo thấy đáy, trong hồ có cá hoang bơi lội.
Mọi người vất vả tìm một hồi, lại chẳng thấy sơn động đâu.
Lúc này có người nói: “Vương Di nhà họ Vương tinh thông thiên văn địa lý, còn biết xem phong thủy, chi bằng gọi hắn tới tính thử xem?”
Người đi phía cuối cùng chậm rãi tiến lên.
Da trắng môi hồng, dung mạo ôn hòa.
Mặc đạo bào màu lam đậm, trên áo thêu hoa văn mờ hình quả đậu bắp. Eo đeo một khối ngọc tròn không chạm hoa văn.
Nhà họ Vương vốn gốc Giang Nam, chuyên xem thiên văn, tính lịch pháp, truyền đời hơn ba trăm năm.
Sau khi Đại Yến lập quốc, văn thần võ tướng triều trước bị xử tội vô số nhưng nhà họ Vương lại bình an vô sự, vẫn đảm nhiệm chức vụ quan trọng tại Tư Thiên Giám.
Đến đời Vương Di, phụ thân hắn đã là chính tam phẩm ở Tư Thiên Giám.
Vương Di cười nói: “Các người thật biết tâng bốc ta, ta mới theo phụ thân học lục hào được hai năm, làm gì tính được cái gì chứ.”
Hắn là con vợ cả duy nhất của Vương gia, từ khi sinh ra đã bị các cao nhân trong tộc tính mạng, còn tính ra một chuyện lạ.
Nói rằng năm hắn 18 tuổi sẽ gặp đại họa, nếu không qua được, sẽ nguy hiểm đến tính mạng; nếu qua được, sẽ đưa nhà họ Vương càng thêm vinh hiển.
Thế nên nhiều năm nay, Vương Di trong nhà bị quản cực nghiêm, rất hiếm khi được ra ngoài. Mãi đến năm nay hắn tròn mười tám, càng bị người hầu theo sát, chính vì đợi qua được năm nay, mọi sự bình an.
Hôm nay hắn đến phủ biểu đệ dự tiệc mừng thọ của lão nhân, đang cùng biểu đệ trò chuyện thì có người tới rủ đi chơi.
Vương Di buồn chán đã lâu, bèn trèo tường lẻn ra theo.
Diêu Sùng Hiến lau mồ hôi trán, nói: “Đã khó khăn đến đây rồi, ngươi thử tính một chút xem, biết đâu lại tìm được.”
Vệ Lăng cũng nói: “Nếu thật sự tìm không ra thì chúng ta dạo quanh đây một vòng rồi về.”
Những người còn lại cũng thúc giục.
“Thử xem đi.”
“Mau mau!”
Bọn họ vốn là nhàm chán nên đến đây, nếu không có Vương Di, chắc đã quay về từ sớm nhưng giờ có người như vậy, không thử một chút thì cũng uổng.
Nghe vậy, Vương Di cũng ngại quét mất hứng của nhóm bạn mới kết giao, bèn lấy từ trong tay áo ra một đồng tiền, nói với mọi người:
“Các ngươi giữ yên lặng, đừng nói chuyện.”
Xung quanh chỉ có tiếng gió lùa qua cành lá, tiếng khe suối róc rách, thi thoảng vài tiếng chim hót lanh lảnh.
Vương Di ném đồng tiền sáu lần rồi nhắm mắt bấm đốt ngón tay một lúc, lúc mở mắt ra liền quay người nhìn về phía Tây Nam.
“Tới hướng kia tìm thử đi, chắc giấu trong bụi cỏ nên không ai để ý.”
Mọi người nghe vậy liền ùn ùn đi tìm.
Chui vào trong bụi rậm dày.
Chẳng mấy chốc, Diêu Sùng Hiến đẩy ra một bụi cỏ tươi tốt, kêu to: “Ở đây này!”
Mọi người lập tức ùa lại. Bên ngoài còn có vài dấu chân mờ nhạt bị nước mưa hôm trước trôi bớt.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, quả nhiên thấy một cửa động chỉ cao ngang người.
Không khí trong động âm u lạnh lẽo, từng trận hàn khí thổi ra ngoài.
Mọi người vừa rồi cưỡi ngựa chạy, lại vất vả tìm kiếm sơn động khắp nơi, giờ đây ai nấy đều cảm thấy mát mẻ đi nhiều, không nói thêm lời nào, lập tức sốt ruột châm đuốc.
Từng người một cúi thấp người, nối đuôi nhau chui vào trong động.
Ánh lửa chiếu sáng cánh cửa động vừa thấp vừa hẹp.
Bùn ẩm bám đầy đế giày, bước đi phát ra những tiếng nhóp nhép.
Mọi người nghe rõ hơi thở của nhau, từng bước tiến vào bóng tối đen đặc trong động, càng đi vào sâu, không khí càng loãng. Nước từ vách đá nhỏ xuống, tí tách vang vọng.
“Nơi này có di vật tiền triều gì được chứ, thôi đi, chúng ta về thôi.”
Người đi phía cuối bắt đầu run rẩy, ban đầu là hiếu kỳ nhưng càng vào sâu, nghĩ đến những thứ không biết đang giấu mình trong bóng tối kia, nỗi sợ trong lòng cũng nổi lên.
“Cứ đi thêm một đoạn nữa, nếu ngươi sợ thì tự quay về.”
Diêu Sùng Hiến vốn chẳng phải thật sự muốn dẫn bạn bè tới tìm di vật gì, chút đồ vật thôi, với thân thế bọn họ, có thiếu gì tiền mua?
Cả ngày ở kinh thành, nhàn rỗi đến mức người cũng phát ngấy.
Đi trước là Vệ Lăng, y chẳng nói chẳng rằng.
Vương Di theo sát phía sau, nơi thế này hắn chưa từng tới, trong lòng lại mơ hồ có chút hưng phấn kỳ lạ.
Đi qua mấy đoạn ngoặt, lại thêm một đoạn, đột nhiên phía trước tối đen bừng lên ánh sáng rực rỡ, đẹp đến chói mắt.
Mọi người lập tức bước nhanh hơn, giơ đuốc lao tới.
Trong vách đá hơi lạnh tràn ngập, trên đỉnh động bất ngờ có từng mảng tinh thạch, dưới ánh lửa ánh lên màu lam nhạt, kết thành một mảng liền kề, càng thêm đồ sộ tráng lệ.
Ngay cả Vệ Lăng cũng không khỏi cảm thán kinh ngạc nhưng chỉ chốc lát, hắn bỗng thấy trong khe tinh thạch có thứ gì đó khẽ động, như đang vỗ cánh.
Lúc này có người nhịn không được đưa tay ra chạm thử.
“Đừng động vào!”
Vệ Lăng lập tức quát lên nhưng đã không kịp ngăn cản.
Vô số con dơi từ chỗ sâu trong động ùa ra, như mây đen quét qua đỉnh đầu mọi người, cánh đen vỗ thành từng trận gió, mùi tanh hôi phả thẳng vào mặt, trong nháy mắt dập tắt hết đuốc.
“A a a!”
Cả sơn động lập tức chìm vào bóng tối đặc quánh, tiếng la hét vang lên liên tiếp, có người hoảng loạn không phân được đường, quay đầu bỏ chạy.
Vệ Lăng vừa định quay lại gọi bọn họ thì bên tai chợt nghe một tiếng rắc rất nhỏ, tiếng dây thừng hay cái gì đó đứt gãy.
Chưa kịp nghĩ nhiều, trong màn tối hỗn loạn, hắn vội vàng duỗi tay chụp lấy một cánh tay đang chực rơi xuống miệng hố.
Là Vương Di.