Bất Tương Ngộ

Chương 26: Vệ Độ (3)

Thoạt đầu chỉ đọc qua loa, cũng không để ý nhưng đọc đến cuối lại thấy câu chữ hay lạ, bất giác hỏi:

“Ai làm bài thơ này vậy?”

Khổng Thải Phù thản nhiên đáp:

“Là cháu gái của dì Quách.”

“Sao thơ của nàng ta lại ở chỗ nàng?”

Khổng Thải Phù mới nhàn nhạt kể lại chuyện hôm nọ bà mẫu định để tam đệ xem mắt với nàng ta, nàng thấy thơ hay quá nên tiện tay cầm về xem.

Vệ Độ trầm ngâm một lúc rồi nhíu mày hỏi:

“Mẫu thân có ý định gì sao? Tam đệ thì sao?”

Hắn cũng biết từ năm ngoái đã có người muốn gả con gái vào phủ trấn quốc công, chẳng ngờ ngay cả dì Quách và phu nhân nhà đó cũng muốn chen chân.

Khổng Thải Phù không nhìn sắc mặt Vệ Độ, vừa lật một trang thư khác vừa nhàn nhạt nói:

“Chuyện của mẫu thân với phụ thân, ta làm sao biết được. Còn tam đệ, đệ ấy chẳng mặn mà gì, chỉ mong người ta lui đi cho rồi.”

Vệ Độ nghe xong chỉ cười, nói: “Nàng cũng biết, Lệnh Quân Gia còn một muội muội chưa gả. Năm ngoái hắn đã nhắc với ta chuyện hôn sự của tam đệ. Tối nay ta có rượu tiệc với hắn, có khi lại nhắc đến chuyện này.”

Khổng Thải Phù nhìn thư, một bên cân nhắc dùng chữ, một bên nói:

“Hôn sự của tam đệ, chàng tốt nhất đừng động vào.”

Vệ Độ không tỏ ý kiến, thấy nàng không còn lời nào khác, liền gọi nha hoàn tới hầu hạ thay xiêm y rồi phải ra phủ.

Vừa ra đến trước cửa, hắn cuối cùng vẫn liếc mắt nhìn Khổng Thải Phù đang đọc sách.

Tựa như một bạch ngọc được điêu khắc tinh xảo, lạnh như băng, cũng không có nửa phần nhu uyển kiều mị của nữ nhân.

*

Hi Châu từ Tàng Hương Cư ngồi xe ngựa về phủ, đúng lúc ánh chiều tà vừa ló dạng, sắc trời mờ nhạt.

Theo tiết trời oi bức kéo đến, mặt hồ cũng lấm tấm nổi bọt nước, cá bơi đuổi nhau, nhảy lên mặt nước, tung bọt bắn lên mặt lá xương bồ.

Đi qua bên hồ, liền thấy phía đối diện có người đi tới.

Ba phần giống Vệ Lăng, chỉ là khuôn mặt lạnh lẽo.

Dáng người thẳng tắp, mặc nguyệt bạch tay áo rộng thẳng thớm, đi lại cũng vô cùng đoan chính.

Hi Châu dừng bước, tay vô thức siết chặt trong tay áo.

Đợi hắn đến gần, nha hoàn bên cạnh báo thân phận.

Hi Châu mới hành lễ, khẽ nói: “Nhị biểu ca.”

Vệ Độ hơi nheo mắt, nhìn về phía biểu muội mà mẫu thân vừa nhắc tới, tới công phủ nương nhờ.

Cúi mắt xuống, giữa hàng lông mi, dung mạo lại rất động lòng người.

Mặc đồ thuần trắng, thời tiết oi nóng, y phục mỏng manh, che không nổi vòng eo nhỏ nhắn mềm mại.

Chỉ là thân phận thật thấp kém, nếu không phải nhờ có chút tình cảm dây dưa với mẫu thân, nữ nhi nhà thương hộ như vậy, làm sao có thể bước vào được đại môn công phủ.

Hi Châu cảm nhận được sự khinh thường bị thu liễm kia.

Không giống như Dương Doanh, Vệ Độ vốn khinh người nhưng giấu trong mắt, không nói ra ngoài miệng. Đây là bản tính của hắn, không dễ trở mặt với người khác, hoặc cũng bởi vì làm quan nhiều năm nên giữ vẻ thong dong.

Nếu nàng thực sự là nữ tử mười bốn tuổi như bây giờ, chưa từng chịu đủ loại ánh mắt lạnh nhạt, e là cũng chẳng nhận ra nổi.

Hi Châu thấy hắn khẽ gật đầu với mình.

Nàng bước sang một bên, nhường lối rộng rãi vốn có.

Vệ Độ cũng chẳng mở miệng, lập tức đi qua.

Hi Châu nghiêng người, nhìn hắn từ từ đi xa, đến khi rẽ qua cửa tròn, thân ảnh khuất hẳn.

Trên đường về, Dung nương vẫn luôn nói:

“Nhị gia đúng là dọa người thật, xa xa trông đã thấy lạnh lẽo, chờ đến gần, ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.”

Hi Châu nghe bà lải nhải suốt dọc đường, mãi đến khi trở về Xuân Nguyệt đình, cuối cùng mới yên tĩnh lại.

Nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, không để Thanh Trụy hầu hạ, tự mình tháo trâm cài giữa tóc mai, để tóc rũ xuống.

Trọng sinh đến nay đã hơn một tháng, Hi Châu cũng không còn như lúc đầu, gặp người quen là kinh ngạc để người khác nhận ra điểm khác lạ.

Nhưng đối mặt với người như Vệ Độ, nàng chỉ có thể cẩn thận tránh không nhìn hắn.

Lúc ấy còn bình tĩnh mà bây giờ lòng lại cuộn trào.

Nàng không ngờ mới chớp mắt một cái, đã đến nhanh như vậy.

Nếu muốn chọn một sự kiện để coi là điểm bắt đầu sự suy bại của Vệ gia, chắc chắn là việc Vệ Độ và Khổng Thải Phù hòa ly.

Vào đầu mùa hè năm Thần Thụy thứ 24, việc Vệ Độ có ngoại thất bị vạch trần, mà nữ nhân đó lại là con gái của một tội thần.

Phụ thân của Khổng Thải Phù là thứ phụ, dẫn đầu dâng tấu buộc tội Vệ Độ, ngay sau đó là đủ loại quan lại khác tham gia.

Con gái của tội thần ấy lại dâng một đơn kiện lên cấp trên, nói rằng Vệ Độ giấu giếm tội ác, ép nàng làm ngoại thất, thậm chí còn mang ra bản di lưu của phụ thân nàng từ năm xưa, nói rằng Vệ Độ đã tụ tập quan viên mưu hại lương thần, rằng phụ thân nàng vô tội bị hại.

Hoàng đế tức giận, hạ chỉ yêu cầu điều tra lại vụ án cũ, cuối cùng toàn bộ trấn quốc công phủ đều bị liên lụy, Vệ Độ bị tước chức, còn Khổng Thải Phù hòa ly.

Phe của thái tử cũng mất đi sự hỗ trợ từ Khổng gia.

Vào tháng Giêng năm Thần Thụy thứ 28, Vệ Độ lại hợp tác với thái tử ép vua thoái vị, cuối cùng bị xử trảm tại hoàng cung. Đó chính là kết cục của Vệ Độ.

Nếu không phải kiếp trước Hi Châu vô tình nghe được hai nha đầu quét sân nói chuyện, nàng sẽ không biết việc Vệ Độ có ngoại thất bắt đầu từ năm Thần Thụy thứ 23.

Đó cũng là lần đầu tiên nàng đến công phủ và gặp Vệ Độ.

Lần này Vệ Độ ra khỏi kinh thành đi làm nhiệm vụ, có lẽ đã đưa người con gái tội thần kia vào kinh.

Chỉ là không biết nàng ta được an trí ở đâu.

Hi Châu khẽ nhíu mày, tay vô thức siết chặt ngọc sơ, những ngón tay dần dần trở nên trắng bệch.

Rốt cuộc nàng nên xử lý chuyện này thế nào?