Bất Tương Ngộ

Chương 25: Vệ Độ (2)

Về đến phủ, trời cũng đã chạng vạng tối.

Đi ngang qua cây hạnh trước sân, nàng cầm đèn lên nhìn, tán lá đã xanh um tùm, thấp thoáng vài quả non mới nhú nơi cành hoa đã rụng.

Trong Xuân Nguyệt đình, Thanh Trụy thấy nàng về, vội sai người bưng nước tới.

Hi Châu tắm gội xong, liền ngồi ở mép sập giở cuốn “Hương Điển” mượn từ chỗ Liễu bá ra xem.

Gió đêm nhè nhẹ, mang theo hơi nóng của tiết trời cuối xuân.

Ánh đèn trong l*иg dần dần mờ đi, cho đến khi Dung nương vào thúc giục nàng mới khép sách lại, nằm xuống giường.

Nhưng thế nào cũng không ngủ được.

Hi Châu nghiêng đầu, trừng mắt nhìn màn lụa, ngẩn người.

Hôm nay là sinh nhật của Vệ Lăng.

Mười tám tuổi.

Giờ này chắc hẳn hắn không ở trong phủ mà đang ở đâu đó bên ngoài.

Từ khi nàng trở về, mọi chuyện đã khác đời trước. Nàng không còn như trước, lúc nào cũng ngóng trông tìm biết chỗ hắn đi.

Có lẽ tuổi này hắn tính khí phóng túng, thích ngao du chơi bời. Đến cả dì cũng chẳng biết hắn đi đâu.

Nhưng nàng trong lòng hiểu rõ, thật ra là vì bản thân còn chưa biết phải đối mặt với hắn thế nào.

Nếu gặp lại, liệu mình có thể bình tĩnh nhìn hắn, nói chuyện cùng hắn, không còn như lần đầu tiên vội vàng bỏ chạy?

Không biết nữa.

Chỉ đành để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.

Dường như nghĩ rất nhiều mà cũng như chẳng nghĩ gì, cuối cùng cả một ngày bận rộn cũng khiến Hi Châu thϊếp đi trong mộng đẹp.

*

Cuối tháng 5.

Hoa lựu trong viện Giác Lão đã nở quá nửa, lá trần bì cũng xanh um đầy sân.

Nhị gia phủ trấn quốc công hoàn thành công việc ở Hộ Bộ, vừa mới trở về kinh. Lần này khác với trước, không cho người báo trước tin về phủ, vì vậy khi người gác cổng trông thấy hắn quay lại, đầu tiên là sững sờ rồi vội vàng chạy đi báo các viện.

Vệ Độ đến thẳng chính viện thăm mẫu thân.

Dương thị kéo tay con trai ngắm một hồi lâu, cảm thán nói gầy đi, lại hỏi việc lần này có thuận lợi không rồi lại trách cứ sao không báo trước để chuẩn bị bữa cơm trưa đàng hoàng.

Vệ Độ đứng cung kính trước mặt mẫu thân, lần lượt đáp lại từng câu hỏi ân cần, sau cùng nói:

“Tối nay con có hẹn mấy người bạn đồng liêu uống rượu ở bên ngoài, mẫu thân không cần chuẩn bị tiệc tùng gì trong nhà.”

Rời chính viện, hắn về thẳng viện của mình.

Vừa tới cửa, Vệ Cẩm đã kéo tay Vệ Nhược, từ xa nhìn thấy hắn liền reo to:

“Cha!”

Vệ Độ bước nhanh tới, hai đứa trẻ nhào tới, mỗi đứa ôm lấy một chân cha.

Nhỏ mềm mềm, thơm thơm. Vệ Độ bật cười, cúi người bế cả hai đứa lên, hỏi: “Có nhớ cha không nào?”

Vệ Cẩm ôm chặt cổ hắn, gật đầu thật mạnh: “Nhớ ạ!”

Cha lúc nào cũng bận, ít khi ở nhà, cũng ít khi chơi với hai chị em.

Vệ Độ lại nhìn sang con trai út, dịu dàng hỏi: “A Nhược thì sao?”

Vệ Nhược thấy cha hỏi mình, mới nũng nịu đáp: “Nhớ cha lắm.”

Vệ Độ ôm hai đứa đi một đoạn dài mới thả xuống, dặn Vệ Cẩm:

“Cha có mang quà cho hai con, A Cẩm dắt em đi chơi trước nhé.”

Ma ma đi tới, đưa hai đứa nhỏ rời đi.

Vệ Độ vén màn trúc, bước vào trong phòng.

Vòng qua bình phong thêu sơn thủy, liền thấy một mỹ nhân đang tựa vào chiếc gối dựa trên sập, bên cạnh là tượng Phật Di Lặc.

Ánh sáng hắt qua cửa sổ rọi lên khuôn mặt thanh nhã của nàng, nghe có người vào nhưng cũng chẳng ngẩng mắt, chỉ chăm chú đọc thư, thần sắc nhàn nhạt như thường.

Vệ Độ đi đến ngồi cạnh nàng, chỉnh lại tay áo rồi hỏi:

“Đang xem gì vậy?”

Lúc này Khổng Thải Phù mới ngước mắt nhìn hắn.

So với hồi mới thành thân, lúc này hắn càng thêm phong nhã tuấn tú, dù cười cũng ẩn vài phần lạnh lẽo.

Nàng đưa thư trong tay cho hắn xem.

Là một cuốn sách thơ cổ, giấy đã ố vàng, không biết nàng tìm được ở đâu.

Nàng vốn xuất thân thế gia thư hương, tuy phụ thân là con vợ lẽ nhưng từ nhỏ đã lớn lên giữa sách vở, tính tình có hơi quái gở, song học vấn chẳng hề thua kém nam nhân.

Khi hai người mới thành hôn, thường cùng nhau bình thơ, đối câu, luận sách, có khi mải mê đến quên cả giờ canh, đến khi nha hoàn vào báo mới giật mình thấy đã nửa đêm.

Nhưng sau này hắn bận việc triều chính, chẳng những ít khi ở nhà, mà đến mấy thứ phong nhã này cũng chẳng mấy khi đυ.ng tới, tay thường cầm toàn tấu chương công văn.

Vệ Độ chỉ liếc sơ qua quyển thơ, đang định nói tối nay không về dùng cơm, chợt thấy trên bàn đất cạnh giường đặt một tờ giấy mỏng, trên có vài dòng chữ rơi vãi.

Nét chữ thanh nhã đoan trang, nhưng không phải của nàng.

Vệ Độ cầm lên xem, là một bài thơ Đoan Ngọ.