Lần thứ hai Vệ Lăng nhìn thấy biểu muội là bảy ngày sau Đoan Ngọ.
*
Cùng mấy người bạn đồng niên, hắn mời một nhóm bằng hữu đến tửu lầu ăn mừng sinh nhật 18 tuổi.
Diêu Sùng Hiến còn dẫn theo hoa khôi năm nay của Quần Phương các, cô nương Sơ Diều bị loại ra ngoài, đưa đến góp vui.
Rượu chén cạn đầy, món ngon liên tục được dọn lên. Mùi rượu thơm nồng lan khắp nhã gian, Sơ Diều ngồi trên ghế thêu ôm cây tỳ bà, nhẹ nhàng hòa nhạc theo những tiếng cụng ly, trò chuyện của mười mấy thiếu niên.
Nàng ta cúi mi mắt dịu dàng, thi thoảng lắng nghe bên kia cười nói nhưng ánh mắt thì thỉnh thoảng lại liếc về phía người ngồi ở trung tâm.
Hôm nay hắn mặc áo bào xanh ngọc, lười nhác tựa vào lan can bằng gỗ mộc lan. Nắng trưa xuyên qua rèm trúc, đổ bóng lên gương mặt khôi ngô tuấn tú, ánh sáng chiếu qua cánh tay đang kéo tay áo lên, giữa những ngón tay thon dài xoay một chén rượu sứ trắng men ngọc, nhàn nhã, ung dung.
Không biết kể chuyện thế nào mà dẫn tới chuyện nhà.
Bên bàn tiệc, có người than thở:
"Các ngươi không biết đâu, mỗi tối ta về nhà, vợ ta phải ngửi thử xem người ta có mùi son phấn hay không. Nếu phát hiện có, lập tức khóc cho mà xem, hại ta trước khi về phải tắm một lượt, đổi cả xiêm y."
Người khác phụ họa: "Ngươi thế còn nhẹ. Nhà ta mà giận lên là thu dọn đồ về nhà mẹ đẻ ngay!"
Kẻ đã lấy vợ thì than thở, kẻ chưa lấy thì ngồi hóng chuyện vui.
Lúc này lại có người cười nói: "Nghe đâu Đoan Ngọ hôm trước, ở Tụ Phúc lâu, quốc công phu nhân đích thân đến xem mặt cho Vệ tam. Từ nay nếu muốn rủ hắn ra ngoài chơi e là khó rồi."
Cả bọn cười vang.
Đám này đều là công tử con quan trong triều, quyền thế không nhỏ, lại là bạn thân của Vệ Lăng, quan hệ gia đình đều không tầm thường. Nhà giàu sinh ra trong nhung lụa, kẻ học hành lập nghiệp thì ít, kẻ đắm chìm yến tiệc, tửu sắc thì nhiều.
Có xảy ra chuyện gì cũng có người đứng ra gánh vác.
Mà nếu nói ai ăn chơi vô độ nhất trong bọn, Vệ Lăng tuyệt đối đứng đầu.
Từng có lần toan tính trốn sang Tây Vực, bị trấn quốc công bắt về, đánh gãy hai cây gậy lớn, mới thôi.
Ai cũng phục công lực chịu đòn của Vệ Lăng, trấn quốc công là lão tướng trấn thủ mấy chục năm, khí thế lẫm liệt, một roi đánh xuống, người thường chỉ sợ nằm liệt tại chỗ.
Chỉ tiếc ông quanh năm không ở kinh thành, không thể thường xuyên quản thúc.
Nếu Vệ Lăng lấy vợ, từ nay có người quản thúc, e là đám này cũng không dám tưởng tượng nữa.
Vệ Lăng sau đó cũng nhờ A Mặc kể lại mới biết mẫu thân hôm Đoan Ngọ muốn xem mặt cho hắn với tiểu thư Quách gia.
May mà bà không hỏi ý hắn, còn hắn cũng làm như không hay biết.
Dù về sau có cưới, cũng tuyệt đối không để ai quản mình.
Hôm nay vui vẻ, Vệ Lăng lười tranh luận với đám bạn, tiện tay cầm một quân bài rượu ném vào người kế bên, cười:
"Hôm nay là sinh nhật ta, còn lôi mấy chuyện xúi quẩy ấy ra làm gì!"
Cả bọn lại cười đùa om sòm, cụng chén tiếp.
Chẳng mấy chốc trời cũng về chiều.
Gió lùa qua cửa sổ, Vệ Lăng xoa thái dương có chút choáng, vô thức nhìn theo hướng gió thổi. Dưới phố, một bóng dáng mảnh mai đang quay lưng lại, nói chuyện với ai đó.
Tà váy màu trắng sương khẽ bay, vài sợi tóc dài rủ xuống, nàng đưa tay vén lên bên tai.
Vệ Lăng nhận ra nàng.
Chính là bóng người hôm ấy dưới cơn mưa phùn, hắn đã đứng nhìn hồi lâu. Tưởng đâu sớm quên rồi, ai ngờ hôm nay trông thấy lại chợt nhớ ra.
Nàng đến nơi này làm gì?
Đang còn nghi hoặc, một cỗ xe ngựa dừng lại bên người nàng, nàng đang muốn bước lên xe thì bỗng như cảm giác được gì, bất ngờ quay đầu lại, hướng về phía này nhìn sang.
Động tác quá nhanh, đến nỗi Vệ Lăng chưa kịp phản ứng, đã thấy khuôn mặt nàng thoáng hiện ý cười, như còn lưu lại nét vui vẻ khi nãy trò chuyện với ai đó.
"Nhìn cái gì vậy?"
Diêu Sùng Hiến ngà ngà uống rượu thò đầu sang theo, cũng nhìn xuống dưới.
Vệ Lăng nhanh tay giữ hắn ta lại, đẩy về chỗ.
"Không có gì."
Một vòng trò vui mới lại bắt đầu.
Vệ Lăng thừa lúc nhàn rỗi, lại lén đưa mắt nhìn xuống.
Ánh đèn l*иg treo dưới mái hiên tỏa ánh vàng mờ, bóng người qua lại trên phố dài, ai nấy đều vội vã.
Mà nàng đã sớm không còn ở đó nữa.
*
Hôm nay Hi Châu cùng Liễu bá đi đến hiệu hương phấn ở Hưng An phường.
Tàng Hương Cư chỉ có một số ít hương liệu là bán lẻ, phần lớn vẫn là bán sỉ cho các cửa hàng khác, hoặc là cho các phụ nhân dùng trang điểm, hoặc là làm thuốc, hoặc làm hương liệu cho chùa chiền miếu mạo, mà những chỗ đó đều cần lượng hương liệu rất lớn.
Nếu nam nhân làm chủ tiệm, e là Liễu bá cũng không tiện dẫn nàng đi bàn chuyện buôn bán nhưng chủ tiệm hương phấn này lại là một nữ nhân, nghe nàng mở lời mời xuống chơi một chuyến, Liễu bá liền thuận ý.
Cũng nhờ lần này, Hi Châu mới được hiểu rõ cách thức buôn bán bên trong.
Khi nàng mỉm cười định cáo từ rời đi, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt dừng lại trên người mình.
Không thể nói là cố ý, có lẽ chỉ là vô tình lướt qua.
Nhưng ánh mắt ấy trong nháy mắt lại vô cùng quen thuộc, khiến nàng chẳng kịp nghĩ gì khác, liền ngẩng đầu nhìn lại. Trong cảnh náo nhiệt người đến kẻ đi, chỉ nhìn thấy tầng lầu phía trên, từ các khung cửa sổ thấp thoáng bóng người qua lại.
Cũng chẳng có ai đang nhìn nàng.
Hi Châu chỉ liếc nhìn một cái rồi thu ánh mắt về, lên xe ngựa trở về.