Khi đoàn người ngồi xe đến bờ Vân Hồ, nơi đó đã vô cùng náo nhiệt.
Thuyền rồng đã neo sẵn trên mặt nước từ nửa năm trước, chỉ chờ giờ lành lệnh lệnh buông vải là đồng loạt vung mái chèo. Lúc này, đám trai tráng cởi trần đang đánh giá lẫn nhau, chuẩn bị cho trận đua.
Ven bờ, dân chúng đứng xem đông kín, trẻ con dán giấy màu trên trán bò ra cành liễu hái đậu, nghiền bánh ú ăn. Có đám ngồi xổm đất chơi đấu thảo.
Xa xa là phố phường nhộn nhịp, múa lân, múa rồng, phun lửa, diễn xiếc. Các hàng quán bán xương bồ ngâm rượu, kẹo hồ lô, bánh ú, nước tía tô.... cùng các loại dây ngũ sắc, phù chú trừ tà, túi thơm, vừa rao vừa bán ồn ào tấp nập.
Trưa nắng chang chang, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn không át nổi không khí lễ hội náo nhiệt.
Tụ Phúc lâu giữ lại gian phòng có tầm nhìn đẹp nhất cho trấn quốc công phủ Vệ gia.
Dương Dục và các con dâu vừa ngồi xuống chưa lâu, liền có nha hoàn bẩm báo Quách phu nhân đến.
Vừa vào cửa, Dương Doanh nhìn thấy Hi Châu liền cảm thấy khó chịu, có lẽ là cái nắng gay gắt ngày Đoan Ngọ này làm bà ta nhìn thấy gương mặt ấy lại thêm tức.
Nhưng hôm nay là ngày gặp mặt định thân, không thể tùy tiện làm căng.
Mọi người lần lượt chào hỏi. Dương Dục nhìn cô nương họ Quách dung mạo dịu dàng, bèn hỏi vài câu, cô nương nọ ứng đối đâu ra đấy, nói năng trôi chảy, không hề lúng túng.
Lại nghe Dương Doanh giới thiệu: “Nó theo cha học từ nhỏ, mê thơ từ văn chương, làm thơ cũng không tệ.”
Bản thân bà ta cũng chẳng hiểu mấy thứ đó nhưng vẫn cứ hết lời khen cháu gái mình.
Khổng Thải Phù đang bón canh lê cho con gái, nghe thế bèn ngẩng đầu, nói:
“Đã biết làm thơ, vậy hôm nay ngày lễ Đoan Ngọ, ngươi làm một bài cho mọi người thưởng thức đi.”
Câu này vừa thốt ra, lập tức khiến Dương Doanh sửng sốt.
Bà ta vốn không ngờ người con dâu lãnh đạm lạnh nhạt này lại buông lời như vậy.
Dương Dục cũng không vội ngăn lại, chỉ giữ bộ dáng cười mà nhìn.
Cô nương Quách gia cũng không hề lúng túng, bảo người mang giấy bút tới rồi cúi đầu suy nghĩ.
Bên này đang bận chuyện xem mặt, bên kia Vệ Ngu kéo Hi Châu đứng bên cửa sổ, cùng nhau nhìn xuống hồ, chờ xem đua thuyền rồng.
Vệ Triều đang nhai bánh ú cũng bò ra cửa sổ hóng chuyện.
Trong sân mấy đứa trẻ con đang chơi trò ném đá.
Hi Châu thỉnh thoảng nói chuyện với Vệ Ngu nhưng lòng nàng lại lơ đãng nghe ngóng bên kia, những câu nói mơ hồ truyền sang.
Nàng biết, dì không ưa cô nương Quách gia, mà Dương Doanh toan tính lần này cũng sẽ hỏng thôi.
Kiếp trước chính là như vậy.
Nghĩ thế, nàng vẫn không nhịn được lén liếc qua sắc mặt dì.
Hi Châu thu lại ánh mắt, cúi xuống nhìn mặt hồ dưới lầu.
Thời tiết oi ả, mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.
Tiếng trống dồn dập nổi lên, thuyền rồng nhanh chóng lao đi, sóng nước tung tóe, ánh sáng như từng mảng vàng bạc vỡ vụn trải dài.
Nếu đêm đó nàng đã quyết định thì ngoài việc giúp Vệ gia tránh kiếp nạn, những chuyện khác nàng cũng không muốn nhúng tay vào nữa.
*
Hôm nay, công tử Ôn gia đến chặn đánh Vệ Lăng, nhân lúc trước bị Vệ Lăng đánh ở Quần Phương các, mặt mũi bầm dập, đầu còn bị chấn thương, phải mất một thời gian dài mới hồi phục. Lần này hắn ta cố gắng tìm người để trả thù, muốn đánh bại Vệ Lăng cùng đám người của y để lấy lại thể diện nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại.
Sau khi chiến thắng, Vệ Lăng cùng bạn bè đến tửu lâu uống rượu vui vẻ, náo loạn một hồi rồi mãi đến đêm khuya mới về phủ.
Đương nhiên là hắn lén lút trở về, không dám làm mẫu thân lo lắng.
Người hắn đầy mùi rượu và mồ hôi, vừa về tới phòng, hắn đi qua khu vườn, thấy trong phòng vẫn còn ánh đèn, nơi bàn có gì đó trông rất đẹp.
Đi lại gần nhìn, thì ra là một cái túi thơm hương anh.
Vệ Lăng gọi lớn ra ngoài, bảo A Mặc đến hỏi: "Ai đặt cái này lên đây?"
A Mặc ngớ người một chút, nhớ lại lúc trước khi đang lau dọn sân, có một nha hoàn tới nói về chuyện này: "Là biểu cô nương sai người đưa đến, bảo là cho mọi người trong phủ đều làm, chỉ có điều hôm nay tam gia đi mã cầu tái, không có ở nhà nên đành phải gửi lại đây, là để cầu bình an."
Sau khi mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn lại mình Vệ Lăng.
Ánh đèn sáng mờ ảo chiếu lên chiếc hương anh mang, ánh sáng vàng nhạt rọi xuống tạo nên một bức tranh dịu dàng.
Vệ Lăng tựa vào chiếc ghế, một tay chống cằm, đặt túi thơm lên trên bàn, cúi xuống nhìn, nhẹ nhàng lắc lư những sợi tơ, trong không khí vẫn còn một chút hương thơm nhàn nhạt, hơi có chút ngọt ngào lẫn cay đắng.
Trong lòng hắn tự nhiên lại nghĩ đến ngày hôm ấy, ở dưới cơn mưa gặp lại biểu muội.
Hắn tính toán một chút, hình như đã nửa tháng từ khi đó hắn không gặp nàng rồi.