Bất Tương Ngộ

Chương 22: Đoan Ngọ (2)

Nàng thu ánh mắt lại, rồi đi về phía Xuân Nguyệt Đình.

Đoan Ngọ sắp đến, Tàng Hương Cư cũng bày bán ít ngải cứu và xương bồ, việc buôn bán bận rộn hẳn lên, Hi Châu cũng chẳng đến đó nữa.

Nàng ngồi bên cửa sổ, dùng chỉ màu thêu từng chiếc túi hương nhỏ, chuẩn bị tặng người, xem như gửi gắm lời chúc bình an.

Khi Vệ Ngu đến tìm, Hi Châu đã làm được hai cái.

“Cái gì đây? Đẹp quá.” Vệ Ngu cầm lấy một cái túi màu thiên phấn, kiểu dáng khác hẳn mấy cái bán ngoài chợ, thích mê đi được.

Hi Châu cười nói: “Túi hương đấy. Nếu muội thích thì cho muội đó. Chỉ là còn chưa ướp hương, phải đợi ta làm xong đã.”

Đây là phong tục ở quê Hi Châu, năm nào đến Đoan Ngọ nàng cũng làm một ít cho Vệ Ngu và mấy người khác đeo.

Vệ Ngu vui vẻ đồng ý, “Được!” Rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, có vẻ nóng lòng muốn thử, nói: “Biểu tỷ dạy muội được không?”

Hi Châu tất nhiên là đồng ý, giống như ngày trước, lại dạy nàng ấy từng chút một.

Hồi đó, chỉ có Vệ Cẩm là ham chơi chẳng biết gì, còn Vệ Ngu, Vệ Triều và Vệ Nhược đều sống trong hận thù. Chỉ đến dịp lễ, nàng mới lôi kéo họ cùng nhau ăn Tết, lúc ấy họ mới chịu vui vẻ một chút.

Chẳng mấy chốc, Vệ Ngu vừa học vừa cười ngượng, bĩu môi than:

“Khó quá đi!”

Nhìn dáng vẻ nàng ấy, Hi Châu cũng phì cười:

“Chỉ là món đồ nhỏ thôi mà, không học cũng chẳng sao.”

Vệ Ngu thả sợi chỉ xuống giỏ, nhìn sang thấy túi hương biểu tỷ đang làm có hoa văn tinh tế, càng nhìn càng đẹp mắt.

“Cái này làm cho ai thế ạ?”

Hi Châu khựng lại một chút.

“Làm cho tam biểu ca.”

Nhưng cũng rất nhanh nàng lại tiếp tục thêu.

“Lần trước tam biểu ca nhờ muội mang đồ đến, ta còn chưa cảm ơn.”

Vệ Ngu nghe vậy liền cười:

“Ôi, chuyện nhỏ mà. Tam ca nói tiện đường thôi, biểu tỷ đừng để bụng.”

Rồi nàng ấy nhớ tới chuyện Đoan Ngọ năm nay, mẫu thân định mời tiểu thư Quách gia đến cho tam ca xem mặt, liền kể luôn:

“Nghe nương nói cô nương Quách gia ấy tinh thông cầm kỳ thi họa, lại giỏi làm thơ, tính tình dịu dàng nhưng mà tam ca ghét nhất là mấy chuyện đọc sách, suốt ngày bảo mấy thứ đó giả tạo, chán chết. Có lần còn xé sách ném vào chậu than, làm lão sư ở tộc học tức đến ngất xỉu, phải gọi đại phu châm cứu mới tỉnh.”

Vừa nói, Vệ Ngu vừa cười không nhịn nổi:

“Hồi đó cha đánh tam ca nằm bẹp giường nửa tháng, mà tam ca nhất quyết không chịu quay lại tộc học.”

Hi Châu nghe mà ngây người, nàng thật sự chưa từng biết những chuyện như vậy.

Dung nương đứng bên nghe được, cũng nhớ lại khi tiểu thư còn bé cũng ghét đọc sách, từng chọc tức tiên sinh dạy tư thục đến mức ông ấy bảo không thể dạy nổi, lão gia phải lôi tiểu thư về nhà, nhẫn tâm dùng thước đánh vào lòng bàn tay. Tiểu thư nước mắt lã chã, vậy mà vẫn ngoan cố không chịu nhận sai.

Mãi đến khi Vệ Ngu đi rồi, Hi Châu nhìn lại túi hương trong tay, mới phát hiện không biết đã thêu sai chỗ nào, thành ra mấy bước tiếp theo cũng sai luôn.

Nàng định tháo ra làm lại nhưng mới gỡ được hai sợi chỉ đã thấy rối tinh cả lên.

Cuối cùng, nàng đành lấy kéo cắt đi.

Khi làm xong cái mới, trời cũng đã về khuya.

*

Tháng 5 đầu hạ, vào ngày Đoan Ngọ.

Hi Châu mang những túi hương đã ướp thơm chia cho mọi người.

Đổng Thuần Lễ cùng Vệ Triều vui vẻ nhận lấy, Khổng Thải Phù dù lời nói có hơi lạnh nhạt nhưng cũng giúp đeo túi hương cho Vệ Cẩm và Vệ Nhược.

Dương Dục tán thưởng: “Làm được thế này tay nghề cũng thật tốt, chắc tốn không ít công sức.”

Hi Châu mỉm cười: “Dì thích là tốt rồi.”

Dương Dục sớm đã cho người đặt sẵn gian phòng tốt nhất ở Tụ Phúc lâu, định bụng lát nữa đi xem đua thuyền rồng, cũng tiện đường gặp cô nương Quách gia.

Chờ mãi vẫn chưa thấy Vệ Lăng đến, bà định sai người đi giục thì hạ nhân vào báo:

“Phu nhân, tam gia nói đang đánh nhau với người khác, hẹn rồi nên không tiện từ chối. Đợi mã cầu kết thúc, ngài ấy sẽ đến Tụ Phúc lâu.”

Còn mấy lời như “Đua thuyền rồng năm nào cũng thế, có gì mà xem,” hạ nhân cũng không dám truyền lại.

Dương Dục vốn đang vui, nghe vậy liền sa sầm mặt, nhíu mày.

Thật ra bà cũng không nhất thiết ép đứa con nghịch ngợm kia đến gặp cô nương Quách gia nhưng để mọi người chờ mãi mà nó chẳng thèm đến, thực sự làm người ta bực bội.

Có điều, chuyện như vậy cũng thành quen rồi, Dương Dục tức cũng chỉ biết để đó mà thôi.