Hi Châu chạy thẳng đến Phá Không uyển, thấy một người đang lười nhác nằm dưới gốc lê đầy hoa trắng, tránh nắng, liền sốt ruột gọi lớn:
“A Mặc!”
A Mặc đang ngủ say, bị tiếng gọi làm giật mình ngã từ trên tảng đá xuống, miệng kêu “ai u” một tiếng.
Ở Phá Không uyển này, ngoại trừ tam gia ra, ai dám gọi thẳng tên hắn chứ?
Hắn dụi mắt nhìn kỹ, một lát sau mới nhận ra là biểu cô nương.
“Biểu... biểu cô nương?” Nàng tới đây làm gì vậy?
Hi Châu không phí lời với hắn, vội nói:
“Mau dắt Tướng Quân ra đây, cùng đám quản sự đi tìm tam biểu ca!”
A Mặc ngây người, không hiểu sao lại phải dắt Tướng Quân, lại còn đi tìm tam gia, đang vò đầu định hỏi thì Hi Châu quát tiếp:
“Ngươi mà chậm một bước, nếu tam biểu ca có chuyện, người đầu tiên bị lôi ra đánh trượng chính là ngươi đấy! Mau lên!”
Giọng nàng vì quá lo lắng mà nghẹn lại.
A Mặc bị dọa đến chân tay luống cuống, vội vàng chạy vào hậu viện dắt Tướng Quân ra.
Nhưng mặt hắn vẫn khổ sở nói: “Biểu cô nương à, ta cùng lắm chỉ dắt nó đi thôi, muốn sai bảo nó tìm người thì nó cũng chẳng nghe ta.”
Tướng Quân là con chó săn mà tam gia đích thân nuôi từ nhỏ, chỉ nghe lệnh của tam gia. Ai có thể khiến nó chịu động thân chứ?
Hi Châu nói: “Ngươi đi tìm đồ mà tam biểu ca từng dùng qua mang đến đây cho nó ngửi.”
A Mặc còn do dự: “Nhưng Tướng Quân mà không quen ai, là nó cắn đấy...”
Con chó này dữ lắm đó, A Mặc cũng không dám để biểu cô nương ở lại một mình. Nếu nàng mà bị thương, người bị lôi ra chịu đòn đầu tiên chắc chắn là hắn.
“Đi thì đi, đừng có liên lụy đến ta chứ!”
A Mặc không còn cách nào, đành quay vào phòng lục lọi.
Xuyên qua cửa sổ nhìn ra, hắn thấy Tướng Quân oai phong đứng đó, mà biểu cô nương lại chẳng có chút sợ hãi nào.
Nàng ngồi xổm xuống, từ từ đưa tay ra. Con chó kia gầm gừ, cặp răng trắng nhởn như muốn cắn tới, nàng liền khéo léo rụt tay lại rồi đặt lên đôi tai dựng đứng màu đen của nó, nhẹ nhàng vuốt ve.
Sau đó lại vỗ vỗ lên sống lưng nó mấy cái, giống như đang thì thầm gì đó.
Đợi đến khi A Mặc miễn cưỡng tìm được một cái khăn mang ra, liền thấy Tướng Quân đã ngoan ngoãn nằm phục dưới đất, để mặc cho biểu cô nương xoa đầu.
Hi Châu nhận lấy khăn, áp vào mũi Tướng Quân, khẽ nói:
“Nhớ kỹ phải tìm được hắn đấy.”
Tướng Quân khịt khịt cái mũi, đứng bật dậy.
Hi Châu vỗ đầu nó một cái rồi đem dây thừng cùng khăn giao cho A Mặc.
“Dắt nó đi mau!”
*
Từ lúc quay về từ Phá Không uyển, Hi Châu liền ở yên trong Xuân Nguyệt đình, thấp thỏm chờ tin tức.
Trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc kiếp này mình được sống lại, có thể cứu được chút gì không.
Mãi đến chạng vạng, nàng mới nghe người hầu báo: Vương Di, con của vợ cả phủ Vương gia, đã không sao, may nhờ quản sự kịp thời chạy đến cứu.
Chỉ là Vệ Lăng bị trật khớp tay, vì một mực nắm chặt tay Vương Di, không chịu buông.
Nghe đến đó, Hi Châu vừa buông được một hơi thì trái tim lại thấp thỏm lên lần nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài hiên, đôi mày liễu bất giác nhíu chặt, hồi lâu sau liền ngồi xuống bên cửa sổ, chậm rãi rũ mắt.
Nếu đã về được phủ thì sẽ không sao.
Sẽ ổn thôi.
Cùng lúc ấy ở Phá Không uyển, đại phu đang giúp Vệ Lăng xem xét vết thương. Khớp xương đã được chính hắn tự nắn lại từ trước, chỉ là còn vết rách cơ thịt, cần thời gian dưỡng thương.
Dương Dục giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhìn hắn mà mắng không ngớt:
“Đây là lần thứ mấy rồi hả? Nếu không phải Hi Châu nhờ người đi tìm, bây giờ ngươi còn ở đây lành lặn được chắc? Còn Vương Di nữa, nếu người ta vì ngươi mà gặp chuyện, ngươi tính làm sao? Kinh thành này chưa đủ cho ngươi phá phải không? Cứ thích chui vào rừng núi hoang vu kia mới thấy vui à?”
Bà mắng tới mắng lui một hồi, thấy hắn cúi đầu không cãi một lời, cuối cùng nghe hắn nhỏ giọng:
“Nương, con biết sai rồi.”
Dương Dục bị chọc giận đến mức nói không nên lời.
Trong bốn đứa con thì Vệ Lăng là đứa khiến bà đau đầu nhất.
Đại phu ở bên cũng chỉ dám cúi mặt nghe, kê đơn xong vội vã cáo lui.
Dương Dục sai Nguyên ma ma đưa ông ra ngoài rồi lạnh mặt bảo với A Mặc:
“Nếu lần sau ngươi còn không theo sát nó, để xảy ra chuyện như hôm nay thì cũng đừng mong ở lại trong phủ này nữa!”
Chuyến đi đến Tà sơn lần này, người đi đều là con của vợ cả các phủ lớn, lỡ có chuyện, ai cũng không tránh khỏi liên lụy. May mà lần này chưa đến nỗi rước họa lớn.
Vệ Lăng đợi đến khi mẫu thân rời khỏi, nghe tiếng người đi xa mới thở phào một hơi. Hắn nghiêng người nằm ngửa trên giường, tay trái gối đầu, còn cánh tay bị thương thì dựa vào gối dựa.
Ngón tay khẽ gõ mặt giường, phát ra tiếng vang đều đều.
Nhớ tới lời mẫu thân, hắn bèn gọi A Mặc vào hỏi:
“Rốt cuộc hôm nay là chuyện gì? Biểu muội làm sao mà biết được?”
A Mặc bị phu nhân mắng cho một trận, đang ủ rũ cúi mặt, nghe tam gia hỏi thì lập tức tỉnh táo hẳn, lén lút tiến tới trước mặt hắn, kể lại tường tận chuyện xảy ra trưa nay, từ đầu đến cuối không sót chi tiết nào.
Đến khi Vệ Lăng nghe đến đoạn Tướng Quân chịu nghe lời Hi Châu, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn A Mặc: “Cái gì?”
Vì quá chấn động mà suýt động vào cánh tay bị thương.
A Mặc vội kêu: “Tam gia, ngài đừng nhúc nhích! Kẻo vết thương lại rách miệng bây giờ……”
Vệ Lăng cố nhịn đau, cắn răng bảo: “Ngươi nói lại lần nữa!”
A Mặc đành thuật lại một lượt, đến cuối còn tò mò hỏi: “Tam gia, sao Tướng Quân nó cũng chịu nghe lời biểu cô nương vậy?”