Không Gian Chi Nông Nữ Cẩm Tú Trang Viên

Chương 11

Mạc Hinh và Mạc Trăn đều rất hiểu chuyện. Tuy vẫn còn đói, vẫn muốn uống thêm nước để lấp bụng, nhưng hai đứa không dám cãi lời tỷ tỷ.

Ánh mắt hai đứa nhỏ ngập đầy khao khát với đồ ăn, khiến Mạc Nhan xót xa không nỡ nhìn. Vừa hay nàng lại liếc thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt Mạc Thanh Trạch, lòng như thắt lại. Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng nàng cắn răng, nói ra ý định trong lòng:

"Cha... cha, chúng ta đi Kinh thành đi!"

Tiếng gọi “cha” làm đầu lưỡi nàng líu lại, nhưng đã sống trong thân thể này, thì nàng phải học cách chấp nhận thân phận mới.

Mạc Thanh Trạch ngẩn ra, mãi mới hiểu ý đại nữ nhi. Hắn lộ vẻ khổ sở:

"Nhan Nhi, con cũng biết từ đây đến Kinh thành xa đến mức nào mà..."

Nhìn vẻ mặt ấy của phụ thân, Mạc Nhan hơi sững sờ. Trong ký ức của nguyên chủ, Mạc Thanh Trạch luôn là hình mẫu sùng bái của con cái – không chỉ biết chữ, hiểu lễ nghĩa, còn là tú tài duy nhất trong thôn Mạc gia, thông thạo cầm kỳ thi họa, nhờ vậy mà kiếm được ít bạc nuôi sống cả nhà… Trong lòng nữ nhi, phụ thân nàng dường như không có chuyện gì là không làm được.

Vậy mà giờ đây, người cha từng không gì không thể ấy, lại bị tình cảnh hiện tại đánh gục đến nỗi không còn dũng khí.

Nói đúng hơn, không phải hắn sợ không tới được Kinh thành, mà là sợ lũ trẻ trên đường sẽ chịu không nổi, lần lượt chết đói. Là người trụ cột của cả nhà, hắn gánh trên vai hy vọng của tất cả mọi người – có thể tưởng tượng được, trong lòng hắn đang nặng nề đến mức nào.

"Cha, không thử thì sao biết chúng ta không tới được Kinh thành?" Mạc Nhan hỏi lại, khiến Mạc Thanh Trạch nhất thời nghẹn lời, rơi vào trầm ngâm.

Mạc Nhan cũng không lên tiếng làm phiền hắn suy nghĩ. Nàng có không gian, vì vậy nàng mới dám chắc cả nhà sẽ đến được Kinh thành. Nhưng bí mật này, nàng lại không thể nói ra.

Mạc Thanh Trạch vốn không phải người do dự hay thiếu quyết đoán, chỉ là lúc trước băn khoăn quá nhiều nên mới rơi vào trạng thái rối bời. Giờ đây, chỉ một câu của Mạc Nhan như đánh thức hắn dậy từ giấc mê – đã không còn đường lui, thì sợ gì mà không tiến bước?

“Nhan Nhi nói đúng lắm, là cha suy nghĩ quá tiêu cực. Cha đồng ý, chúng ta đi Kinh thành!”

Vừa nói, hắn vừa xoa đầu Mạc Nhan đầy trìu mến. Con gái lớn rồi, tính tình cũng trở nên cứng cáp hơn, thật tốt… thật tốt!

Mạc Nhan thở phào nhẹ nhõm. Vậy là chuyện lên đường tới Kinh thành đã được quyết định.

...

Trời vẫn mưa rả rích đến tận tối mà không ngớt. Lo lắng hai đứa nhỏ bị dầm mưa cả ngày có thể sinh bệnh, Mạc Nhan và Mạc Thanh Trạch mỗi người ôm chặt một đứa trong lòng, không dám ngủ say. Cũng may đến nửa đêm thì mưa tạnh, hai đứa nhỏ cũng không phát sốt hay cảm lạnh gì.

Ánh mặt trời rực rỡ một lần nữa chiếu sáng khắp mặt đất. Sau cơn mưa, không khí trở nên mát lành, hương cỏ cây tươi mới phảng phất trong gió. Những bụi cây héo úa vì khô hạn giờ đây cũng như bừng tỉnh, tràn đầy sinh khí. Lòng người vì thế cũng nhẹ nhõm, dễ chịu hơn nhiều.

Nơi này tuy cũng bị hạn, nhưng so với Lĩnh Nam thì vẫn chưa nghiêm trọng bằng. Đêm qua lại được cơn mưa lớn, ít nhiều cũng đỡ đi phần nào.

Hôm qua lũ nhỏ đã trải qua không ít kinh sợ và mệt mỏi, nên sáng nay Mạc Thanh Trạch cũng không vội lên đường. Hắn định tranh thủ ra ngoài xem có thể kiếm được chút gì ăn không, bởi bụng đói mà cứ thế lên đường, e rằng cả nhà sẽ ngã gục giữa chừng.

Thế nhưng, hắn vừa bước ra, hai đứa nhỏ đã vùng dậy, bám chặt lấy áo hắn không buông. Mạc Trăn còn sụt sùi nói: “Cha, Trăn Nhi sợ… con muốn đi với cha!”

Mạc Thanh Trạch khựng lại, khó xử nhìn hai đứa con nhỏ xíu như hai con gấu koala bám lấy chân mình. Dắt theo chúng ra ngoài, hắn sợ không trông xuể, lỡ xảy ra chuyện thì khổ.