Lúc ấy, Mạc Nhan vừa phơi xong quần áo ướt trở về, thấy cảnh tượng ấy liền bước tới nói:
“Cha, để con đi thì hơn. Hinh Nhi và Trăn Nhi vẫn còn hoảng loạn, cha ở lại chăm bọn họ đi!”
Mạc Thanh Trạch lo con gái lớn ra ngoài một mình, nhưng cũng chẳng yên tâm bỏ mặc hai đứa nhỏ ở nhà.
Thấy cha còn lưỡng lự, Mạc Nhan mỉm cười trấn an:
“Cha yên tâm, con chỉ loanh quanh gần đây thôi. Nếu không tìm thấy gì, con sẽ quay về ngay.”
Nghĩ đến đứa con gái lớn vẫn luôn hiểu chuyện, biết lo toan, Mạc Thanh Trạch cũng không nỡ nói thêm lời cản. Hắn dặn dò cẩn thận mấy câu rồi mới để nàng rời đi.
Mạc Nhan lần theo sườn núi mà đi, mãi tới một thung lũng nhỏ. Cả hai bên sườn núi không cao lắm, một bên rậm rạp cây cối, bên kia thì trơ trọi, trống trải.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi quyết định leo lên bên sườn rừng rậm. Cây cối mọc xanh tốt như thế, hẳn là gần nguồn nước. Dù đang mùa khô, cỏ cây có vàng úa đi nữa thì vẫn chưa chết héo, biết đâu lại có thứ gì ăn được bên trong.
Mạc Nhan nhặt một cành cây dài hơn hai mét, có thể làm gậy dò đường. Vừa đi, nàng vừa cẩn thận dò dẫm bằng gậy gỗ. Nhưng thân thể yếu nhược, đi được vài bước đã phải dừng lại thở gấp.
Chờ mãi mới đến được lưng chừng núi, lúc ấy cũng đã trôi qua một khoảng khá lâu.
Dọc đường đi không gặp lấy một con rắn nào, khiến Mạc Nhan thấy bực bội trong lòng. Nàng còn tưởng nếu không tìm được gì ăn thì bắt đại một con rắn mang về nấu canh cũng coi như tạm ổn, ai ngờ đến cả một con chuột cũng chẳng thấy.
Mạc Nhan loanh quanh trong rừng cây một lúc, đang định đi vòng sang bên kia núi thì phía trước, trong bụi cỏ rậm rạp chợt vang lên tiếng động. Một con gà rừng bị hoảng sợ vọt ra, vỗ cánh loạn xạ, kêu inh ỏi rồi bay vụt lên trước ánh mắt thèm thuồng của nàng.
Mạc Nhan nhìn bàn tay phải mà ảo não. Nếu là trước kia, không gian tuyệt đối sẽ nghe theo ý niệm của nàng mà thu con gà ấy vào, nhưng tiếc thay giờ "Thanh Linh" trong không gian đã yếu đi, cấp bậc không đủ!
Nhìn bóng con gà đã biến mất, lòng Mạc Nhan chợt lóe lên một ý nghĩ. Lông con gà kia xỉn màu, rõ ràng là con mái, vừa rồi chẳng lẽ nó vừa đẻ trứng?
Trong lòng đầy chờ mong, nàng bước tới bụi cỏ mà con gà rừng vừa lao ra, dùng cây gậy gỗ nhẹ nhàng gạt đám cỏ dại sang bên. Giây tiếp theo, một ổ trứng gà rừng trắng tinh như tuyết hiện ra ngay trước mắt nàng.
Mạc Nhan gần như muốn khóc mà lao vào ổ trứng, hai tay như móng gà đếm kỹ từng quả – những mười ba cái!
Nếu trước kia có ai nói nàng sẽ rơi nước mắt chỉ vì mười ba quả trứng gà rừng, chắc chắn nàng sẽ khinh thường mà ném cho người đó một cái liếc sắc lẹm. Nhưng thử hỏi ai có thể chịu nổi một tháng trời đói meo, lại nhịn ăn thêm hai ngày? Gặp được đồ ăn, không xúc động mới lạ!
Mạc Nhan nuốt nước bọt, cẩn thận thu mười ba quả trứng vào không gian. Nàng không dám dùng túi vải vốn để đựng quần áo để gói, sợ trứng quý rơi vỡ thì uổng phí của trời.
Có vẻ hôm nay vận may cũng không đến nỗi tệ. Tuy không tìm được thêm ổ trứng nào nữa, Mạc Nhan lại bất ngờ phát hiện một bụi sơn môi – thứ quả dại có thể ăn, còn được gọi là Phúc Bồn Tử, mọc trên dây leo, lúc chín sẽ đỏ rực tươi sáng.
Cả một bụi sơn môi sum suê, đỏ rực như những chiếc đèn l*иg nhỏ lấp lánh. Nàng hái một quả rồi cho vào miệng, nhẹ nhàng nhấp một cái – chỉ trong khoảnh khắc, vị chua chua ngọt ngọt lan ra, kèm theo hương thơm thanh mát, ngon đến mức như đang ăn của trời ban!
Đã lâu không được ăn gì ngon, vị giác như bị đánh thức. Mạc Nhan không nhịn được ăn thêm vài quả nữa, nhưng rồi cũng đành dừng lại. Quả sơn môi tuy ngon, lại nhiều dinh dưỡng, nhưng vị chua của nó khiến bụng đói không thể ăn quá nhiều.