Thấy Mạc Thanh Trạch im lặng không nói, Tiêu Thập Nhất cũng đoán được hắn đang lưỡng lự, bèn thôi không khuyên thêm. Nếu tiện đường thì hắn còn có thể xin chủ tử đưa cả nhà họ đi cùng, nhưng khổ nỗi lần này đoàn người phụng mệnh hoàng thượng nam hạ bình loạn, chuyện này...
Cuối cùng, Mạc Thanh Trạch vẫn không đưa ra quyết định, nhưng cũng không quên cảm tạ tấm lòng tốt của Tiêu Thập Nhất.
Chủ tử còn đang chờ, Tiêu Thập Nhất không tiện nấn ná. Trước khi đi, hắn lấy ra một chiếc lệnh bài thông hành, không nói nhiều đã đưa cho Mạc Thanh Trạch, rồi cùng năm người khác dẫn theo mấy tên ác nhân rời đi vội vã.
Nhìn theo bóng Tiêu Thập Nhất khuất dần, Mạc Nhan cúi nhìn lệnh bài nhỏ trong tay cha, lòng không khỏi ấm áp. Thế gian này vẫn còn nhiều người tốt! Nàng âm thầm thề với lòng: nếu có cơ hội, nhất định phải báo đáp ân cứu mạng hôm nay.
Nàng vốn không thích mang ơn ai. Một khi nợ người, e rằng có ngày phải trả bằng cả sinh mạng. Đây cũng là lý do vì sao, sau khi xuyên đến thế giới này, nàng không lựa chọn rời đi một mình mà quyết định ở lại chăm sóc người nhà của “nguyên chủ”.
Chuyện hôm nay, đối với hai bên đều không để lại dấu ấn quá sâu, nhưng chẳng ai ngờ rằng, về sau họ sẽ dây dưa với nhau sâu sắc đến thế nào...
Nhà đã dột lại còn gặp mưa suốt đêm! Vừa mới thoát khỏi một kiếp nạn, ai ngờ chưa được bao lâu, trời đổ mưa lớn. Mà xung quanh chẳng có nơi nào để trú, bốn người đành phải dầm mưa tiếp tục lên đường, chỉ mong sớm tìm được chỗ dừng chân.
Đi gần một canh giờ, lảo đảo chật vật, cuối cùng họ cũng tìm được một cái hang núi nhỏ. Gọi là hang thì cũng chỉ là một chỗ có thể tránh gió, phía trên có tảng đá lớn nhô ra che chắn, hai bên là vách núi chắn lại, miễn cưỡng ngăn được mưa gió.
Bụng thì đói cồn cào, lại còn phải dầm mưa mà đi, Mạc Nhan mệt rã rời, chỉ thấy người như muốn tan ra. Nàng ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc. Bộ quần áo ướt sũng dính sát vào người vô cùng khó chịu, trong bao quần áo dự phòng cũng bị thấm nước, chẳng thay được, chỉ còn biết cắn răng chịu đựng. Cũng may là đang mùa hè, nên không đến mức lạnh cóng.
Nhìn nước mưa tí tách nhỏ xuống từ mép đá lớn, Mạc Nhan đói đến hoa mắt, không nhịn được đưa tay hứng lấy một vũng, chẳng màng sạch hay không, cúi đầu uống một ngụm. Ngoài mùi bùn hơi tanh, nước mưa lại mang theo chút ngọt lành, khiến cổ họng đang khát khô cũng dịu đi đôi phần.
Uống mấy ngụm nước mưa, bụng Mạc Nhan đỡ khó chịu đi đôi chút, nàng không nhịn được mà húp thêm vài ngụm nữa, uống sạch cả vũng nước trước mặt.
Mạc Hinh và Mạc Trăn cũng đã đói lả từ lâu, thấy tỷ tỷ như vậy, hai đứa cũng cúi đầu uống theo. Mạc Thanh Trạch há miệng thở hổn hển, muốn ngăn cản mà lại không biết phải nói sao cho phải.
Ban đầu cứ nghĩ nhặt được con thỏ thì có thể cho lũ nhỏ ăn một bữa đàng hoàng. Ai ngờ lại đυ.ng phải đám lưu manh, nồi thịt thỏ vừa mới hầm xong cũng bị chúng đánh đổ mất. Cả ngày trời chưa có gì bỏ bụng, đừng nói lũ trẻ, ngay cả thân hắn là người lớn cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Trời đã mưa hơn một canh giờ, mà chưa thấy có dấu hiệu ngừng. Tiếng sấm rền bên tai như đang cười nhạo sự bất lực của hắn. Mạc Thanh Trạch nhìn màn mưa, trong lòng dâng lên một trận tuyệt vọng. Giá mà biết năm nay gặp đại hạn, thì năm trước khi xảy ra úng lụt, hắn đã dắt cả nhà lên phương Bắc rồi. Giờ Vĩnh Thành không thể về, Kinh thành lại quá xa, chẳng lẽ ông trời thực sự định tuyệt đường sống của cả nhà hắn?
Uống thêm mấy ngụm nước mưa, bụng đỡ cồn cào hơn, thấy hai đứa nhỏ vẫn còn muốn uống thêm, Mạc Thanh Trạch vội ngăn lại. Dù ở thời này không có ô nhiễm, nước mưa cũng không đến nỗi bẩn, nhưng dẫu sao cũng chỉ là nước lã, uống nhiều không tốt cho sức khỏe.