Không Gian Chi Nông Nữ Cẩm Tú Trang Viên

Chương 9

Tiêu Duệ Uyên vốn chẳng định ghi nhớ gì lời cảm tạ của một cô bé nhãi con. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt chân thành kia, hắn lại vô thức khẽ gật đầu.

Khoảnh khắc đó, Tiêu Thập Nhất vừa vặn bắt gặp, ánh mắt liền trở nên khó hiểu.

Nhận ra ánh nhìn kỳ lạ của thuộc hạ, Tiêu Duệ Uyên chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái lạnh lùng.

Tiêu Thập Nhất rụt cổ lại, quay đầu nhìn Mạc Nhan nói: “Cô nương đi trước dẫn đường, chúng ta theo sau!”

Mạc Nhan không để ý đến mấy cái ánh mắt "tình ý dạt dào" giữa bọn họ, nàng đang sốt ruột cứu người, đâu có thời gian mà đoán già đoán non tâm tư chủ tớ nhà người ta.

Khi Mạc Nhan dẫn người chạy tới, Mạc Thanh Trạch — kẻ tay yếu chân mềm, lại chịu đói nhiều ngày — đang bị đám người xấu vây đánh, cuộn tròn trên mặt đất, không còn chút sức chống đỡ!

Hai đứa nhỏ cũng bị khống chế, chỉ biết trơ mắt nhìn cha bị đánh, khóc đến khản cả giọng.

Lửa giận trong lòng Mạc Nhan bùng lên, nàng ba chân bốn cẳng lao tới. Tiêu Thập Nhất và người của hắn còn nhanh hơn cả nàng. Khi nàng đỡ Mạc Thanh Trạch dậy, dỗ dành hai đứa nhỏ, trận đánh đã kết thúc. Đám ác nhân bị trói gô lại, nằm rêи ɾỉ dưới đất, nào còn chút vẻ hung hăng như trước?

“Đa tạ các vị đại ca, nếu không có các ngươi ra tay cứu giúp, e rằng cả nhà ta hôm nay đã bỏ mạng ở đây rồi!” Mạc Nhan thật lòng biết ơn, cúi đầu nói lời cảm tạ lần nữa.

Tiêu Thập Nhất xua tay: “Cô nương khách sáo rồi, mấy tên súc sinh này không biết đã gây họa cho bao nhiêu người, gặp phải bọn ta cũng là trời cho cơ hội diệt trừ tai họa cho dân!”

Dứt lời, hắn nhìn ba người tiều tụy trước mắt, không khỏi hỏi: “Các ngươi định tới Vĩnh Thành sao? Hai ngày trước bọn ta có đi ngang qua đó, dân chạy nạn tụ tập rất đông, quan phủ sợ gây loạn, đã ra lệnh đóng cửa thành rồi. Nếu tình hình không thay đổi, người càng đông, cửa thành chắc sẽ không mở.”

Hắn không nói rõ, nhưng sự thật là đám dân chạy nạn đó vì sống sót mà chuyện gì cũng dám làm. Hắn tận mắt thấy chỉ vì tranh nhau một chiếc bánh nướng, mà đánh nhau chết mười mấy mạng người.

Mạc Thanh Trạch sững người. Dù chỉ là một tú tài đọc sách, tình hình Vĩnh Thành ra sao hắn cũng đoán được phần nào. Nhưng nếu không đi Vĩnh Thành, họ còn biết đi đâu?

Mạc Nhan cũng thấy bất ngờ. Chủ cũ của thân xác này xưa nay chưa từng đi xa nhà, không rõ bản đồ nước Sở rộng lớn cỡ nào, chỉ biết cha bảo đi Vĩnh Thành thì nàng đi theo, còn thì chẳng biết gì thêm. Huống hồ nàng vừa mới xuyên tới, càng không rõ còn nơi nào khác để đi.

Về phần không gian, hay dẹp đường hồi phủ gì đó, nàng chưa từng nghĩ tới. Bây giờ bên kia loạn giặc và triều đình đang đánh nhau ác liệt, quay lại chẳng khác nào đem mạng nộp cho thần chết.

Không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.

Tiêu Thập Nhất thấy cha con họ trầm tư, cũng hiểu bọn họ chưa thể nghĩ ra đường lui. Hắn bèn đề nghị: “Các ngươi có thể vòng qua đường khác mà đi kinh thành. Tuy đường xa hơn, nhưng là dưới chân thiên tử, ít ra cũng yên ổn hơn đôi phần.”

Kinh thành hiện giờ cũng đón không ít dân chạy nạn. Dù không cho vào thành, nhưng hoàng đế hiện tại nhân từ, sai người dựng lán trại ngoài thành để dân có chỗ trú ngụ, còn lập lều cháo phát cơm mỗi ngày. Tuy không no đủ, nhưng ít ra không đến mức chết đói.

Ánh mắt Mạc Nhan sáng lên. Nàng thấy ý kiến đi kinh thành quả thật không tệ. Nạn hạn hán chẳng biết còn kéo dài đến bao giờ, triều đình và giặc cỏ giao chiến cũng chưa thấy hồi kết, nhưng so với những nơi khác, kinh đô hiển nhiên là nơi an toàn nhất.

Mạc Thanh Trạch suy nghĩ một lúc, trong lòng cũng hơi dao động. Chỉ là từ đây đến kinh thành quá xa, đi bộ thì ít nhất cũng phải hơn một tháng, mà không có cái ăn thì lấy gì đi nổi? Hắn càng sợ trên đường lại gặp phải chuyện như hôm nay thì cả nhà khó toàn mạng.