Ngay khi nàng đang bối rối chưa biết làm sao, sau lưng bỗng vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc. Theo bản năng nàng quay lại, và với thị lực cực tốt, chỉ liếc một cái đã nhìn thấy trước đội ngựa là một bóng dáng hiên ngang, hùng dũng đang thúc ngựa lao tới...
Giữa đường lớn, một cô gái gầy guộc, da dẻ vàng vọt nằm vật ra giữa đường. Đối diện nàng là mấy chục con ngựa cao lớn đang phi tới... Trên lưng ngựa, là hàng chục đại hán vạm vỡ, người nào người nấy đều toát ra sát khí ngút trời.
Những người này khiến Mạc Nhan cảnh giác cao độ, nhưng lúc này sự an nguy của nhà họ Mạc mới là điều nàng quan tâm nhất. Nàng cắn răng, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại chạm vào một đôi mắt đen thẫm như mực.
Diện mạo người đó gầy gò, nhưng khí chất trầm lặng, sắc sảo như thần tiên hạ thế.
Mạc Nhan sững người nhìn nam nhân như bước ra từ trong tranh kia, nhất thời quên cả sợ hãi. Trong đầu chỉ vang lên mười hai chữ:
"Đối mặt với đôi mắt ấy, mọi lời hoa mỹ trên đời đều trở thành lỗ mãng."
Tiêu Duệ Uyên khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh như sương nhìn cô bé vừa xông thẳng đến trước mặt hắn.
Hắn chẳng lạ gì ánh mắt người khác nhìn mình—kẻ thì kinh ngạc, người thì nịnh nọt, có kẻ còn toan tính mưu mô. Nhưng chưa từng có ai nhìn hắn kiểu ngớ ngẩn như nàng. Chẳng lẽ... thật sự là đồ ngốc?
Bên cạnh, Tiêu Thập Nhất cũng cùng suy nghĩ với chủ tử. Vẻ mặt ban đầu còn chút khó chịu, thoắt cái đã chuyển thành thương hại.
Nếu Mạc Nhan có khả năng đọc được suy nghĩ của hai chủ tớ kia, chắc chắn nàng sẽ chống hông mắng một trận: “Ngươi mới là ngốc! Cả nhà ngươi đều là ngốc!”
Thực ra, Mạc Nhan cũng chẳng phải hạng mê trai hão huyền. Chỉ là nguyên chủ đói đến kiệt sức, kéo theo phản ứng của nàng cũng chậm chạp. Có bị sắc đẹp làm cho sững sờ thì cũng chỉ trong một giây. Chứ mục đích chặn đường thì nàng vẫn nhớ rất rõ.
“Các vị đại nhân, tiểu nữ không cố tình cản trở, chỉ là người nhà ta đυ.ng phải một nhóm ác nhân. Chúng muốn bắt đệ muội ta đem nấu ăn! Chúng đông người, tiểu nữ thật sự bất lực, đành phải mạo muội cầu xin, mong các vị đại nhân thương tình ra tay cứu giúp!”
Mạc Nhan nói liền một hơi, không dám chậm trễ. Nàng lo lắng bất an nhìn về phía nam nhân có khí chất lãnh đạm kia, trong lòng chẳng biết ở cái thời loạn thế mạng người rẻ như cỏ này, đối phương liệu có động lòng trắc ẩn hay là dửng dưng bỏ đi.
Nhưng khi ánh mắt nàng chạm phải đôi mắt sâu thẳm, lạnh băng kia, cả người lập tức như bị khí thế ép tới nghẹt thở. Nàng vội vàng cụp mắt xuống, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đây là khí chất vương giả trong truyền thuyết?"
Tiêu Duệ Uyên nhíu nhẹ mày, không lên tiếng, cũng không hề có ý giục ngựa rời đi.
Tiêu Thập Nhất thì hiểu rõ tâm tính chủ tử. Dù ngoài mặt Tiêu Duệ Uyên luôn lạnh lùng, hành xử tàn nhẫn, xa cách người đời, nhưng đó là với những kẻ hắn không ưa. Còn đối với người vô tội không ác ý, chủ tử vẫn luôn rộng lượng.
Lần này lại gặp một tiểu cô nương xông ra cầu cứu, cho dù phía trước có là nguy hiểm gì, hắn chắc chắn cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Nghĩ vậy, Tiêu Thập Nhất mở lời:
“Cô nương chớ lo, ta sẽ cho vài người theo cô đi cứu người.”
Nói xong liền quay đầu ra hiệu. Tức thì năm đại hán cưỡi ngựa lao ra phía trước.
Mạc Nhan không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý giúp đỡ như thế, trong cơn mừng rỡ vội cúi đầu cảm tạ:
“Đa tạ công tử đã ra tay nghĩa hiệp, tiểu nữ không có gì báo đáp. Nếu sau này có duyên gặp lại, nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm!”
Dù mỹ nam không lên tiếng, nhưng thuộc hạ hắn lại chủ động đứng ra làm chủ. Lạ thật, chẳng lẽ được ngầm cho phép?
Tuy vẻ mặt Tiêu Duệ Uyên vẫn lạnh như băng, tỏa ra khí thế "chớ có tới gần", nhưng Mạc Nhan lại cảm thấy hắn là kiểu “miệng lạnh tim nóng”. So với mấy kẻ ngoài mặt cười nói, sau lưng lại giở trò, thì loại người như hắn còn đáng tin hơn gấp bội.