Không Gian Chi Nông Nữ Cẩm Tú Trang Viên

Chương 5

Mạc Nhan vừa khóc không ra nước mắt, vừa ôm chút hy vọng cuối cùng bước đến trước bệ ngọc lớn ở trung tâm. Thấy trong khe lõm giữa bệ còn một viên châu trong suốt không tì vết đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ, nàng mới dám thở ra một hơi thật dài.

Không chần chừ gì, nàng cắn ngón tay, nhỏ máu lên viên châu đó.

Ngay khoảnh khắc máu tươi vừa chạm vào, từng tia sáng trắng rực rỡ từ hạt châu tuôn ra, trong nháy mắt phủ kín cả không gian.

Mạc Nhan không rút tay lại, nhắm mắt, yên lặng đắm chìm trong ánh sáng trắng, khoé môi nở nụ cười nhẹ nhàng, bình yên đến lạ.

Nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu, nụ cười của nàng đã cứng đơ. Mở mắt ra, nàng không dám tin vào những gì mình đang thấy — viên châu vẫn phát sáng như cũ, nhưng sắc mặt nàng đã trắng bệch như tờ giấy, thân thể gầy gò run lẩy bẩy, đứng còn không vững. Nàng cố sức rút tay về, nhưng viên châu kia cứ như nam châm siêu cấp dính chặt tay nàng, nàng dốc hết sức vẫn không sao nhấc ra nổi!

Chết tiệt thật, chẳng lẽ lần này sẽ bị hút khô thành xác ướp luôn sao?

Câu hỏi ấy còn chưa dứt trong đầu, Mạc Nhan đã ngất lịm.

Khi tỉnh lại lần nữa, Mạc Nhan vui mừng đến mức muốn khóc — không những không bị hút khô, mà nàng còn thành công kích hoạt lại được không gian!

Trong không gian giờ tràn ngập linh khí mát lành, nàng hít sâu một hơi, cả người như được gột rửa, trong lòng không ngừng cảm tạ Phật Tổ, Bồ Tát các nơi.

Có linh khí, nghĩa là có thể gieo trồng, thu hoạch! Máu đổ không uổng phí, xém tí nữa mất mạng cũng coi như đáng!

Cũng tại nàng quá bất cẩn, quên mất thân thể này thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, đang trong tình trạng thiếu máu nặng mà còn dám lấy máu để kích hoạt không gian. Không chết ngay tại chỗ là nhờ ông trời thương!

Lắc lư một vòng trong không gian nhỏ, Mạc Nhan mừng rỡ phát hiện mấy túi hạt giống kiếp trước tiện tay để dưới bệ ngọc vẫn còn y nguyên. Sau khi xác định không có hư hại, nàng gần như phát điên vì vui sướиɠ: Có không gian, có hạt giống, dù phải chạy nạn khắp nơi, nàng cũng không lo chết đói!

Lo xong chuyện trước mắt, Mạc Nhan mới thả lỏng người, đưa tay vuốt ve bệ ngọc, tâm trí bắt đầu trôi dạt về quá khứ.

Kiếp trước nàng sinh ra trong một gia đình giàu có sung túc, cha mẹ đủ đầy, trên còn có ba người anh trai. Là đứa con gái duy nhất trong nhà, nàng được cưng chiều như báu vật.

Chỉ là từ nhỏ thân thể nàng đã yếu, thường xuyên ngủ li bì, gọi kiểu gì cũng không dậy nổi. Bác sĩ khám mãi cũng không tìm ra nguyên do. Càng lớn, bệnh ấy càng nặng, có khi ngủ liền nửa tháng mới tỉnh lại.