Vì tật ngủ mê này, cả nhà lo sốt vó. Sau cùng, bà nội tin Phật mới mời được một vị lão hòa thượng ẩn tu nhiều năm về xem mệnh cho nàng. Kết quả, lão hòa thượng bảo rằng nàng ba hồn không đủ, số mạng yểu mệnh, muốn giữ được mạng thì phải dùng bảo vật trấn hồn. Nếu không, chẳng sống nổi qua tuổi trưởng thành. Mà cho dù có bảo vật nghịch thiên, cũng chưa chắc bảo vệ nàng được đến già.
Khi đó Mạc Nhan đã mười tuổi, cũng có suy nghĩ riêng, cho lời lão hòa thượng là chuyện mê tín. Nhưng người trong nhà thì không dám xem nhẹ. Vì thế, gia gia đã lấy ra miếng cổ ngọc truyền đời quý giá nhất, đeo lên người Mạc Nhan.
Chỉ có cổ ngọc thì chưa đủ. Lão hòa thượng còn dặn người nhà Mạc Nhan phải làm nhiều việc thiện thì nàng mới có thể sống yên ổn đến năm 25 tuổi. Còn sau 25 tuổi thì ông cũng không dám đoán trước.
Lạ một điều, từ sau khi đeo cổ ngọc, tật ngủ li bì của Mạc Nhan bỗng nhiên biến mất. Người trong nhà càng tin lời lão hòa thượng như khắc vào xương tủy, mỗi năm còn đem hơn nửa thu nhập của gia đình đi làm từ thiện, chỉ mong nàng được bình an lớn lên.
Năm Mạc Nhan mười ba tuổi, vì một sự cố nhỏ, nàng vô tình mở ra không gian trong cổ ngọc. Từ đó về sau, cổ ngọc trở thành một phần không thể tách rời trong sinh mệnh nàng.
Về chuyện không gian ấy, Mạc Nhan không giấu gia đình. Mọi người cho rằng đây là cơ hội duy nhất để nàng sống sót qua 25 tuổi, nên dặn dò trăm lần ngàn lượt, bảo nàng nhất định phải giữ kín bí mật không gian.
Về sau, mọi chuyện xảy ra càng chứng minh không gian ấy quả thực gắn liền với vận mệnh của nàng. Máu của nàng kích hoạt không gian, sinh ra luồng linh khí đầu tiên. Dưới tác dụng của linh khí, cơ thể nàng ngày càng khỏe mạnh, đồng thời lại nuôi dưỡng ngược lại không gian, tạo thành một vòng tuần hoàn. Nhờ đó, linh khí trong không gian ngày càng dày đặc, cây cối sinh trưởng tốt, thu hoạch được đều chứa linh khí. Ăn uống lâu dài những thứ ấy cực kỳ có lợi cho thân thể.
Mỗi khi nàng làm một việc thiện, trên hạt châu trong suốt sẽ hiện ra một đường vân đỏ rực. Chỉ là độ dài ngắn, đậm nhạt của từng vân đỏ không giống nhau. Chờ khi các đường vân phủ kín cả viên châu, linh khí trong không gian cũng đủ đầy, lúc ấy không gian sẽ tự động thăng cấp, mở rộng diện tích, thời gian bên trong cũng trôi nhanh hơn. Lợi ích mà nàng nhận được từ đó cũng ngày một lớn.
Chỉ là, vì sao lại như thế thì Mạc Nhan suy nghĩ hơn mười năm cũng không ra lời giải.
Thế nhưng, không gian ấy cũng không thể cứu nàng thoát khỏi cái chết. Dù có linh khí dồi dào, dù có bảo vật trấn hồn, nàng vẫn không thể sống quá 25 tuổi.
Một tháng trước sinh nhật lần thứ 25, một tên bắt cóc quấn đầy thuốc nổ lao vào một khu nhà trẻ. Khi ấy nàng tình cờ đi ngang qua, không tài nào làm ngơ trước mấy trăm sinh mạng nhỏ bé vô tội trong đó.
Sau khi lặng lẽ gọi cứu viện, nàng dùng hết mọi cách có thể để tạm thời trấn an tên bắt cóc, giúp hơn trăm đứa trẻ dưới sự dẫn dắt của các giáo viên rời khỏi an toàn. Nào ngờ, kẻ bắt cóc bỗng nhiên phát điên, kích nổ khối thuốc đang quấn trên người!
Trong khoảnh khắc vụ nổ diễn ra, nàng vốn có cơ hội trốn vào không gian để tránh nạn. Nhưng không ngờ đúng ngay thời khắc mấu chốt ấy, không gian lại đang trong quá trình thăng cấp, đẩy nàng ra ngoài, không cách nào tiến vào được. Chỉ trong chớp mắt, nàng bị sức ép từ vụ nổ đánh tan xác thành tro bụi...
Nghĩ tới đây, Mạc Nhan không kìm được đấm vào trán một cái.
Nếu khi đó nàng không xông vào nhà trẻ, có lẽ giờ này đang bình yên ở bên gia đình, cùng nhau vui vẻ tổ chức sinh nhật tuổi 25. Thế nhưng... có hối hận không? Không, nàng không hối hận. Nếu lúc đó nàng chọn quay lưng, những đứa trẻ kia gần như không có cơ hội sống sót. Cho dù nàng vượt qua được cái tuổi định mệnh, suốt những năm tháng sau này, nàng cũng sẽ sống trong dằn vặt và tự trách.