Không Gian Chi Nông Nữ Cẩm Tú Trang Viên

Chương 4

Mắt Mạc Nhan đỏ hoe, lòng đau như cắt. Nàng biết rõ người đàn ông trước mắt không phải là người cha hiền hậu của mình ở kiếp trước, nhưng chỉ cần thấy ông — một người có đến sáu phần giống ba nàng — là bao cảm xúc lại trào dâng. Bởi nàng biết, nàng sẽ không bao giờ còn được gặp lại ba, và cả những người thân thương từng yêu chiều nàng như bảo bối.

Thấy con gái mãi không nói gì, Mạc Thanh Trạch lo lắng hỏi: “Nhan Nhi, con thấy không khỏe ở đâu sao?”

Giọng lo lắng chân thành của ông khiến lòng Mạc Nhan bỗng dâng lên một thứ cảm giác ấm áp lạ thường. Nàng rút khỏi vòng tay ông, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ là vừa tỉnh dậy, đầu có hơi choáng chút xíu.”

Mạc Thanh Trạch sờ trán con, thấy không có dấu hiệu sốt mới yên tâm, nhẹ nhàng bảo: “Chắc đói bụng rồi, ngồi nghỉ chút đi. Cha đi làm thịt con thỏ, lát nữa có ăn liền.”

Mạc Nhan gật đầu, lòng dâng trào một nỗi chua xót. Người đàn ông này không phải ba nàng, nhưng cũng là một người cha thương con hết mực. Nếu ông biết con gái mình đã không còn trên đời, chắc ông cũng đau đớn không kém ba nàng ngày ấy…

“Hao quá, hao quá, sắp có thịt ăn rồi!” – Mạc Trăn hét lên sung sướиɠ, mắt sáng rỡ nhìn con thỏ, vô thức liếʍ môi, như thể con thỏ kia đã thành một nồi thịt thơm lừng trước mắt.

Mạc Hinh cũng không kìm được mà nuốt nước miếng, rồi cười chọc đệ: “Thèm rõ rồi kìa!”

Nhưng Mạc Trăn lúc này chỉ thấy mỗi con thỏ, chẳng màng đến lời trêu chọc của tỷ mình.

Hai anh em với phản ứng hồn nhiên khiến lòng Mạc Nhan càng thêm chua xót. Con thỏ kia vừa gầy vừa nhỏ, chẳng có bao nhiêu thịt, vậy mà lại đủ để cả nhà vui mừng đến vậy.

Nhân lúc Mạc Thanh Trạch đang làm sạch con thỏ, Mạc Nhan lấy cớ đi ra một góc hẻo lánh. Thấy xung quanh không có ai, nàng vội vàng giơ tay lên, trong lòng thầm niệm: “Đi vào.”

Trong chớp mắt, cả người nàng liền biến mất khỏi chỗ đứng.

“Hố cha!”

Mạc Nhan chết trân tại chỗ, nhìn một khoảng trống trơn không chút bóng dáng không gian nào, xưa nay luôn bình tĩnh như nước cũng không nhịn được phải bật ra một câu chửi thô.

Cái gì mà “mấy chục năm khổ cực, một sớm quay lại thời ăn lông ở lỗ”? Chính là như vầy chứ còn gì nữa!

Trước khi xuyên không, không gian của nàng đã tiến hoá thành vùng đất rộng mênh mông, không chỉ có núi non, suối linh, mà còn có cả rừng cây ăn quả, ruộng thuốc quý, rau xanh tràn ngập, cả một khu chăn nuôi rộng lớn. Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ còn lại một mẫu đất nhỏ xíu, rừng quả, ruộng thuốc, chuồng trại – toàn bộ biến mất sạch sẽ, đến cả cây cải trắng cũng không còn lấy một cây. Mọi thứ quay về như hồi đầu mới mở ra không gian, trống rỗng như tờ giấy trắng.