Chỉ là hoàn cảnh trước mắt thật sự khiến nàng không khỏi lo lắng.
Từ cái thôn hẻo lánh của nhà họ Mạc chạy ra đến giờ đã hơn một tháng. Dù có khéo xoay sở đến đâu thì chỗ lương khô ít ỏi ban đầu cũng đã cạn sạch từ lâu.
Vì muốn đệ muội được ăn thêm một miếng, nguyên chủ đã chia nửa phần của mình cho hai đứa. Cứ như thế, cơ thể vốn gầy yếu càng thêm suy sụp, cuối cùng vì đói mà ngất đi, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nghĩ đến đây, Mạc Nhan vô thức đặt tay trái lên lòng bàn tay phải – một hành động quen thuộc mỗi khi nàng gặp khó khăn.
Nhưng... tại sao trong lòng bàn tay lại có một vết gồ lên?
Nàng nhớ rõ nguyên chủ chưa từng có thứ gì như vậy. Chẳng lẽ?
Mạc Nhan giật mình, vội cúi đầu xuống nhìn. Khi ánh mắt chạm đến vết ấn quen thuộc trong lòng bàn tay, một niềm vui lớn như sóng dâng tràn khắp tim nàng.
Chính là ấn ký ngọc cổ đã theo nàng hơn mười năm ở kiếp trước – nó thật sự đã theo nàng sống lại!
Cố kìm nén sự kích động, Mạc Nhan hít một hơi sâu để bản thân bình tĩnh lại. Nàng nở một nụ cười rạng rỡ.
Không gian kia vẫn còn. Như vậy... nàng còn gì phải sợ?
“Nhan Nhi, Nhan Nhi, ngươi tỉnh rồi!”
Một giọng nói đầy mừng rỡ vang lên từ phía sau, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc Nhan.
“A, là cha về rồi! Đại tỷ, nhị tỷ, mau nhìn kìa, cha còn mang theo đồ nữa!”
Mạc Trăn là người đầu tiên phát hiện ra cha mình trở về sau khi đi kiếm thức ăn. Nhìn thấy trong tay cha còn xách theo gì đó, cậu bé không nén được mà reo lên sung sướиɠ.
Nghe vậy, Mạc Nhan quay đầu nhìn lại. Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên gầy gò nhưng có vẻ ngoài tuấn tú đang sải bước đi tới. Một tràng ký ức như dòng nước ào vào đầu nàng — người đàn ông này chính là cha ruột của nguyên chủ, tú tài Mạc Thanh Trạch.
Mạc Thanh Trạch đi tới gần, thấy con gái lớn đã tỉnh lại thì cõi lòng vốn nặng trĩu suốt mấy hôm nay bỗng nhẹ hẳn đi. Ông nhẹ nhàng xoa đầu con, xua tan vẻ u sầu trước đó, trên mặt hiện lên nụ cười thật lòng đầu tiên sau hơn một tháng: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi. Cha nhặt được một con thỏ, lát nữa nấu lên, con nhớ ăn nhiều một chút nhé!”
Mạc Nhan sững người, cổ họng nghẹn lại. Nàng bất giác lao vào lòng ông, buột miệng thốt lên hai tiếng: “Daddy!”
Tiếng gọi bất ngờ khiến Mạc Thanh Trạch khựng lại, nhưng ông cũng không để tâm đến cách xưng hô lạ lẫm đó. Ông đưa tay vỗ nhẹ lưng con gái, trấn an: “Ta ở đây rồi, không sao đâu, không sao rồi!”