Sổ Tay Dạy Chồng Của Mỹ Nhân Điên Phê

Chương 4

Từ năm năm trước anh đã biết, Tần Chu trời sinh phù hợp với những dịp thế này, chỉ cần thắt cà vạt là có thể trở nên áo mũ chỉnh tề, phong độ ngời ngời, ung dung tự tại, như thể đây là vương quốc của hắn.

Không giống anh, phải gắng gượng mới duy trì được tư thế ngồi nghiêm chỉnh, giống như một bình hoa di động xinh đẹp dùng để tô điểm bề ngoài, mục đích duy nhất là tự đập vỡ mình, phá hủy bữa tiệc.

"Trông cũng ra dáng đấy chứ giám đốc Kiều, sau này Ninh Thị không phải sẽ là thiên hạ của hai người đấy chứ."

"Cái gì chứ." Quan Thạc đứng bên cạnh bất bình, nói nhỏ: "Rõ ràng trước kia chỉ là một con chó bên cạnh Kiều Kiều."

Kiều Hoài Sinh nhận một ly rượu từ tay người phục vụ, nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, đáp: "Không giống nhau."

Anh nói: "Chó không phản bội chủ nhân."

"Cuối cùng, hy vọng quý vị có một buổi tối vui vẻ."

Tần Chu trên sân khấu được vạn người chú ý, toàn bộ ánh đèn sân khấu chiếu rọi lên người hắn, không còn ai để ý đến quá khứ bẩn thỉu cùng khổ của hắn, làm sao hắn đã giẫm đạp lên tình cảm giữa bọn họ để leo lên vị trí này.

Dứt lời, mọi người đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

Trung tâm của bữa tiệc di chuyển theo đám đông, Tần Chu bước xuống sân khấu, dòng người cũng theo đó tiến lại gần đây hơn một bước.

Năm năm bốn tháng, một nghìn chín trăm bốn mươi lăm ngày.

Kiều Hoài Sinh nhìn Tần Chu đi ngang qua đây, quay người, gần như sắp lướt qua vai nhau.

"Giám đốc Tần."

Kiều Hoài Sinh lên tiếng gọi hắn.

Anh dựa nghiêng vào kệ rượu, mái tóc đã dài hơn trước một chút, khoé mắt đầu mày đều ẩn chứa ý cười, dáng vẻ nhà nhã, đến gần một chút là có thể ngửi thấy mùi nước hoa đã ngấm đủ hương vị từ chốn ôn nhu.

Trông không giống đến dự tiệc, mà như sắp ôm eo ai đó cùng trải qua đêm xuân.

Tần Chu bèn đáp lại một nụ cười.

Chỉ hơi nhếch nhẹ khóe môi, nụ cười giả lả mà bất cứ ai trên thương trường cũng thành thạo.

Ngoại trừ bọn họ, sẽ không ai biết họ đã từng gần gũi nhau nồng cháy đến khắc cốt ghi tâm thế nào.

Tần Chu nâng một ly rượu khẽ chạm nhẹ vào ly của Kiều Hoài Sinh, duy trì khoảng cách ở một vị trí lịch sự không xa không gần: "Giám đốc Kiều, hân hạnh."

Năm năm không gặp.

Năm năm, hóa ra chỉ còn lại một câu hân hạnh.

Kiều Hoài Sinh siết chặt ly rượu trong tay, vết sẹo chưa lành trên cánh tay dường như lại nhói lên đau đớn rõ rệt vào khoảnh khắc này, ngọn lửa đã từng thiêu đốt một lần nữa bùng cháy khắp người anh.