Sổ Tay Dạy Chồng Của Mỹ Nhân Điên Phê

Chương 5

Anh ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ hơn đôi mắt của Tần Chu, hốc mắt sâu thẳm, đuôi mắt sắc lẻm, giống như một con chó dữ, lại như một con sói chực cắn người.

"Phải." Kiều Hoài Sinh nói: "Hân hạnh."

Tần Chu khẽ gật đầu, ánh mắt lướt từ cơ thể được bao bọc trong bộ vest của Kiều Hoài Sinh đến vết son môi dễ thấy trên cổ, bèn lùi lại một bước: "Tôi còn có việc bên kia, xin thất lễ."

"Cố Chu."

Kiều Hoài Sinh cuối cùng cũng gọi tên hắn, không gọi Tần Chu, mà gọi Cố Chu.

Tần Chu đột ngột dừng bước.

Một chút vị chát của rượu vang lan ra đầu lưỡi, Kiều Hoài Sinh lắc lắc ly rượu, giọng nói không lớn nhưng mang theo mệnh lệnh không cho phép nghi ngờ: "Tôi cho phép cậu đi chưa?"

"Ngày cậu bỏ đi năm năm trước tôi đã nói rồi..."

Anh nói xong câu này, đột nhiên lật cổ tay, ly rượu trong tay mạnh mẽ đập xuống!

Chất lỏng màu đỏ thẫm, chua chát kia bắn tung tóe lên đầu Tần Chu, bộ vest tinh tế lập tức trở nên nhếch nhác.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, trong bữa tiệc đón gió xa hoa lộng lẫy, Kiều Hoài Sinh túm lấy cổ áo Tần Chu, tung một cú đấm khiến hắn ngã dúi dụi vào kệ rượu bên cạnh.

Những chai rượu đắt tiền đổ xuống, khung cảnh bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

Anh gọi hắn là Cố Chu, nhưng xung quanh chỉ còn lại mảnh thủy tinh vỡ tan tành trên sàn, năm năm thời gian như một bữa tiệc không thể kết thúc chắn ngang giữa bọn họ.

Đôi mắt Kiều Hoài Sinh đỏ ngầu, một tay siết chặt cổ Tần Chu như muốn bóp chết người đó: "Tôi đã nói rồi."

Anh nhấn mạnh từng chữ một:

"Nếu cậu còn dám quay về, tôi sẽ lấy mạng cậu."

***

#SỐC! Hai thiếu gia của Cảng Thành hỗn chiến tại yến tiệc, cuộc chiến Túng - Hằng chính thức bắt đầu!#

Quan Thạc mở trang báo mạng đặt trước mặt Kiều Hoài Sinh: "Anh xem đi, anh xem đi! Bảo hôm qua đừng có kích động như thế, bây giờ lên cả mặt báo rồi này!"

Kiều Hoài Sinh đành rời mắt khỏi màn hình điện thoại, liếc nhìn tin tức.

Phải công nhận, nhϊếp ảnh gia chụp rất có kỹ thuật. Giữa đống mảnh vỡ trên sàn, nắm đấm của Kiều Hoài Sinh giáng lên mặt Tần Chu, tông màu rất tối, những người xung quanh chỉ là bóng đen mờ ảo, khiến toàn bộ khung hình chỉ còn lại đôi mắt ấy.

Tần Chu nhìn Kiều Hoài Sinh chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm tựa sói lại tựa như chó dữ, như thể muốn xé một miếng thịt từ trên người anh xuống.

Kiều Hoài Sinh chợt nhớ ra, hình như lần đầu tiên gặp Tần Chu cũng là một khung cảnh thế này.

Lúc đó anh đang làm gì nhỉ?

Ồ, đang định tự sát.