Sổ Tay Dạy Chồng Của Mỹ Nhân Điên Phê

Chương 2

Trên bàn còn đặt hai ly rượu vang đỏ, đến quản lý cũng biết Kiều Hoài Sinh mắc chứng mất ngủ, nên cố ý để lại giúp anh dễ ngủ hơn.

Chất lỏng đỏ thẫm trong ly trông như máu tươi. Kiều Hoài Sinh ngồi trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc.

Năm năm rồi.

Từ lúc họ chia tay năm năm trước, đến bây giờ đã tròn năm năm.

Áo choàng tắm hé lộ phần xương quai xanh trắng nõn, Kiều Hoài Sinh hơi cúi đầu, nhìn xuống dòng xe cộ không ngừng xuôi ngược trong đêm.

Hồi anh và Tần Chu còn bên nhau, làm gì có cảnh tượng đẹp đẽ thế này.

Khi đó chỉ có máu tươi và hoàng hôn, anh và Tần Chu môi miệng đều là vết thương, ôm nhau trong mùi máu tanh, dùng sức mạnh đến mức như muốn siết chết đối phương.

Anh bóp cổ Tần Chu, nửa vuốt ve nửa cảnh cáo: "Nếu cậu dám phản bội tôi, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cậu."

"Được."

Đầu thuốc cháy âm ỉ đến tận xương ngón tay, Kiều Hoài Sinh khẽ bật cười, nốt ruồi son dưới mắt cũng rung động theo, tựa như một giọt lệ chực rơi.

Kiều Hoài Sinh cụp mắt nhìn thoáng qua, sau đó, giơ tay dụi tắt điếu thuốc ngay trên cánh tay mình.

Da thịt như trở thành mồi lửa, nhưng Kiều Hoài Sinh dường như chẳng còn cảm nhận được đau đớn.

Giống như một khúc gỗ, bởi vì đã từng cháy rụi hoàn toàn một lần nên tất cả những gì còn lại về sau chỉ là tàn tro.

Nhưng cũng may, cũng may.

Kiều Hoài Sinh nghĩ.

Cuối cùng cũng về rồi.

Ít nhất trước khi lụi tàn, còn có thể kéo theo một kẻ khác cùng hóa thành tro bụi.

·

"Woa! Giám đốc Kiều!"

"Giám đốc Kiều đỉnh quá!"

Giữa những tiếng reo hò, chiếc McLaren Senna màu xám đậm thực hiện một cú drift hoàn hảo ở khúc cua, vững vàng cán vạch đích.

Cửa xe bật mở hướng lên trên, một đôi chân dài bước ra.

Kiều Hoài Sinh tháo mũ bảo hiểm, dựa vào cửa xe vuốt lại tóc, lập tức có người chạy tới đưa nước và khăn mặt, ngón tay như vô tình như cố ý lướt qua đầu ngón tay anh: "Lau mồ hôi đi giám đốc Kiều! Cú drift vừa rồi đỉnh quá, giám đốc Kiều anh luyện bao lâu rồi ạ, làm sao làm được thế!"

Kiều Hoài Sinh hoàn hồn nhìn sang, đôi mắt cậu trai trẻ sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ tò mò, trông như sinh viên vừa mới ra trường, không biết làm thế nào trà trộn được vào đây.

Anh nhướng mày, cũng không tức giận mà ngược lại còn mỉm cười: "Muốn học không, tôi dạy cậu nhé?"

Chỉ riêng khuôn mặt này, giọng nói này, sự dịu dàng này, chẳng trách ít nhất một nửa số người trong giới muốn theo Kiều Hoài Sinh.

Cậu trai trẻ ngẩng mặt lên: "Muốn ạ! Giám đốc Kiều, em..."

"Kiều Kiều!"

Quan Thạc đứng bên cạnh cắt ngang cuộc nói chuyện.

Là bạn nối khố của Kiều Hoài Sinh, hắn ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình hợp rồi tan của anh và Tần Chu, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Tiệc tối nhà họ Tần sắp bắt đầu rồi."