"Kiều Kiều, Tần Chu về rồi."
Lúc Kiều Hoài Sinh nghe được câu này đã là nửa đêm.
Cậu minh tinh nằm trên sàn, tấm lưng trần chi chít vết tích bầm dập.
Ngược lại, Kiều Hoài Sinh dựa vào tường lại sạch sẽ tinh tươm, anh chỉ khẽ lắc lắc bàn tay hơi mỏi.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh còn đẹp hơn cả minh tinh. Hồi lâu sau, anh mới bật cười khẽ: “Được đấy, cuối cùng cũng biết lết về rồi.”
"Nhà họ Tần nói tối kia sẽ tổ chức tiệc đón gió cho cậu ta, sao hả, anh định…"
"Đi chứ, sao lại không đi?"
Nốt ruồi son dưới mắt Kiều Hoài Sinh khẽ nhếch lên theo đường cong nụ cười, phản chiếu ánh đèn: "Dù gì cũng là chỗ quen biết."
"Cậu ta về rồi, tôi không đến tặng món quà lớn thì sao được?"
Kiều Hoài Sinh cúp máy, cụp mắt xuống.
Ánh đèn đường lập lòe bên ngoài cửa sổ sát đất.
Cậu minh tinh thở dốc như cá mắc cạn, thấy anh không nói gì liền loạng choạng bò tới, run rẩy níu lấy mắt cá chân anh: "Giám đốc Kiều, giám đốc Kiều, em có thể tiếp tục mà, giám đốc Kiều."
Kiều Hoài Sinh rũ mắt, ý cười nhàn nhạt, đuôi mắt hẹp dài bẩm sinh đã phong lưu quyến rũ: "Vậy à?"
"Vâng, vâng." cậu minh tinh kéo lê thân thể đầy thương tích bò lên: "Giám đốc Kiều, em..."
Hốc mắt của cậu minh tinh hơi sâu, thực ra khi ngước lên nhìn người khác thế này trông sẽ rất dữ, có chút gì đó hoang dã như sói.
Có lẽ chính cậu ta cũng biết đây không phải kiểu mà kim chủ thường thích, nên đã âm thầm đi phẫu thuật thẩm mỹ mắt, trông vừa non nớt vừa ngoan ngoãn.
Chẳng có nét đặc sắc nào.
"Tôi đã nói với cậu chưa nhỉ." Kiều Hoài Sinh dùng mũi chân khẽ gẩy nhẹ lên mặt cậu ta, chậc lưỡi một tiếng: "Đừng có động vào đôi mắt này."
"Xin lỗi, xin lỗi giám đốc Kiều, em không biết, em chỉ muốn làm anh vui lòng hơn một chút, cầu xin anh, em có thể, em có thể đi sửa lại như cũ mà."
"Thôi bỏ đi."
Đồ giả thì vẫn mãi là đồ giả, thật vô vị.
Một tấm thẻ rơi ra từ kẽ tay Kiều Hoài Sinh, như một mảnh vải che thân rơi xuống người cậu minh tinh.
Cậu ta vội vàng đưa tay đỡ lấy, nghe Kiều Hoài Sinh nói: "Ra ngoài rồi biết phải nói thế nào chứ?"
"Biết, biết ạ!" Cậu minh tinh gật đầu lia lịa: "Ngài yên tâm, em biết quy tắc mà giám đốc Kiều."
"Vậy lần sau chúng ta..."
"Không có lần sau nữa."
Anh bước qua người cậu minh tinh, ánh mắt lạnh lùng không chút lưu luyến: "Sau này cậu không cần đến nữa."
Khi Kiều Hoài Sinh tắm xong quay lại, dấu vết của cậu minh tinh đã biến mất sạch sẽ.