Nhưng đúng lúc ấy, bên tai chợt vang lên giọng cười khẽ, đầy trêu chọc của đối phương, kèm theo một câu nói mờ ám.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, thì một giọng nữ từ bên cạnh đã lớn tiếng ngắt lời: “Đủ rồi!”
Mộng Lộ cau mày, không vui nói: “Làm gì có chuyện giữa chừng đổi người? Trò chơi của Quốc vương đâu phải muốn sửa là sửa? Muốn đổi là đổi chắc?”
Cô nhìn chằm chằm vào Nhuế Miêu, nghiến răng: “Không làm được thì chịu phạt đi, đừng có mà đổi người giữa chừng rồi tỏ ra vô tội như vậy!”
Những học sinh khác cũng muốn xem kịch hay, nhưng bị Mộng Lộ cắt ngang thì không dám lên tiếng. Ai cũng hiểu vì sao cô phản ứng dữ dội như thế, nên liếc nhìn nhau rồi im lặng.
Nhuế Miêu mơ mơ màng màng quay về chỗ ngồi, trong tai vẫn văng vẳng câu nói vừa rồi của Kỳ Toại.
“Cậu cố ý mặc thành thế này, chẳng phải là để quyến rũ đàn ông à?”
Giọng hắn trầm thấp, hơi thở phả nhẹ, từng chữ như chạm vào da thịt, mang theo ý cười nhạo đầy ám muội.
Mặt Nhuế Miêu đỏ rực đến tận mang tai.
Vô tình, ánh mắt cậu chạm phải Chu Tuân – người mà cậu đã xin đổi – chỉ thấy hắn lạnh lùng liếc cậu một cái, rồi quay đi không thèm nhìn lại. Ánh mắt ấy, lạnh lùng như có chút khinh thường.
Miêu Miêu trong lòng hơi chua xót.
Cái gì mà cố ý mặc thành như vậy chứ… rõ ràng lúc cậu rơi xuống thế giới này thì đã mặc sẵn bộ đồ này rồi! Những người này đúng là chẳng nói lý chút nào.
Mà đã không tham gia trò chơi thì đương nhiên phải chịu phạt. Lý Mân cười bảo Nhuế Miêu cởi một món đồ coi như hoàn thành hình phạt.
Trừng phạt như vậy trong trò chơi Quốc vương vốn là điều bình thường, vì thế người chơi thường mặc thêm vài lớp áo để phòng bị.
Nhưng Nhuế Miêu lại chẳng có kinh nghiệm gì, trên người chỉ mặc duy nhất một bộ váy hầu gái mỏng manh, vạt váy viền hoa nhẹ nhàng rũ xuống hai bên đùi trắng như tuyết. Nếu cởi ra, thì chẳng còn gì để che nữa.
Yêu cầu của Lý Mân lần này đúng là đầy ác ý, cố tình gây khó dễ.
Nhuế Miêu ngơ ngác đứng tại chỗ, dáng vẻ như sắp khóc vì bị bắt nạt.
Kỳ Toại khẽ tặc lưỡi một tiếng, chậm rãi nói: “Cởi giày là được, đứng đó ngơ ra làm gì?”
Trên lông mi Nhuế Miêu còn đọng chút nước mắt, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cậu ngoan ngoãn nghe lời, cúi xuống cởi đôi giày da nhỏ trên chân, rồi hai chân mang tất trắng khép lại, ngồi trở lại tấm thảm.
Thực ra cởi giày có hơi gian lận một chút, nhưng người lên tiếng lại là giáo bá Kỳ Toại, nên Lý Mân cũng không dám nói gì.
Thế nhưng lúc này, Kỳ Toại mới phát hiện, việc bảo Nhuế Miêu cởi giày không phải là một ý kiến hay.
Đôi tất trắng tuyết có viền ren mờ mờ treo lỏng lẻo quanh mắt cá chân ửng hồng của thiếu niên tai mèo, hướng lên trên là đôi bắp chân trắng mịn bóng loáng.
Lúc này vì đang ngồi, mép váy ngắn ren lộ ra một khoảng nhỏ, phối cùng đôi chân trần không giày, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy quyến rũ đến khó tả.
Kỳ Toại bây giờ thật sự rất hối hận.
Lúc nãy đáng lẽ không nên nói lắm lời như vậy, cứ để tiểu gia hỏa này ngoan ngoãn hôn mình một cái là xong chuyện.