Cuộc Phiêu Lưu Bị Cấm Của Mèo Con [Vô Hạn Lưu]

Chương 6: Tiểu Miêu xin đổi người

Nói xong, cậu lập tức đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía “Quốc vương” Lý Mân.

Lý Mân suýt nữa bị ánh mắt ấy làm cho tê liệt, vô thức gật đầu đáp: “Được.”

Nhưng ngay sau đó, hắn mới sực tỉnh, mèo con này chẳng phải lúc nào cũng lẽo đẽo theo dõi lớp trưởng như một kẻ biếи ŧɦái sao? Giờ lại muốn đổi mục tiêu rồi à?

Nghĩ đến đây, hứng thú của hắn lại tăng lên.

Hắn giả vờ hào phóng đáp: “Cậu muốn chọn người khác cũng được, nhưng mà…”

Giây tiếp theo, giọng hắn đột nhiên chuyển sang sắc lạnh, nghiêm nghị hẳn lên.

Lý Mân gần như là đang trêu đùa Nhuế Miêu, ra lệnh rõ ràng: “Nhất định phải là nam.”

Hắn không hề che giấu ánh mắt soi mói từ trên xuống dưới đánh giá Nhuế Miêu, rồi nói tiếp với giọng điệu đầy ẩn ý: “Cậu đã mặc thành thế này rồi, chẳng lẽ còn không định chọn một người đàn ông cho ra hồn à?”

Câu nói ấy khiến cả đám người huýt sáo rộ lên. Lúc này ai nấy đều đang ngồi trên tấm thảm, chỉ có mỗi Nhuế Miêu đứng dậy vì bị gọi tên, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cậu.

Cậu mặc một bộ đồng phục hầu gái trắng muốt, phần cổ ren mềm mại nổi bật, hai chiếc khóa cài tinh xảo làm lộ rõ bờ vai và xương quai xanh mảnh khảnh.

Vì xấu hổ, Nhuế Miêu đỏ bừng từ mặt tới tận cổ, ngay cả xương quai xanh cũng ửng hồng mơ hồ, khiến người ta nhìn mà không khỏi thấy mê đắm.

Cậu đứng ngập ngừng một lúc, rồi chậm rãi cất bước, do dự đi về phía Kỳ Toại đang ngồi không xa.

Kỳ Toại vốn đang xem trò vui, thấy cậu tiến lại gần, trong đáy mắt ánh lên vẻ thích thú. Hắn tựa người lười nhác, một chân gập lại, chân còn lại tùy tiện gác lên thảm.

Thấy Nhuế Miêu đã đến trước mặt mà chưa có động tác gì, hắn cười khẽ: “Còn không ngồi xuống? Do dự gì nữa?”

Mấy người xung quanh mắt sáng rực, háo hức chờ đợi màn kịch tiếp theo.

Tiếng xôn xao khiến cả những người đang nghỉ ngơi trong lâu đài cũng ngoảnh lại.

Họ trông thấy “cô nàng kỳ quặc” trong lớp – kẻ luôn ăn mặc nữ trang – đang bị buộc phải ngồi xổm trước mặt giáo bá kiêu ngạo nhất lớp. Gò má đỏ bừng như thỏ con bị bắt nạt, trông thật đáng thương.

Kỳ Toại nhìn cậu với ánh mắt đầy trêu chọc, còn môi hồng của Nhuế Miêu khẽ run lên. Cậu như người cưỡi hổ khó lòng thoát thân, do dự rồi từ từ cúi người sát lại gần đối phương.

Khoảng cách gần đến mức hơi thở ấm áp quấn quýt, Nhuế Miêu cảm nhận rõ hơi thở nóng rực từ đối phương phả lên da thịt mình.

Chóp mũi cao thẳng của Kỳ Toại chỉ cách mặt cậu chưa đến một centimet. Nếu hắn nghiêng thêm chút nữa… sẽ chạm vào rồi.

Nhuế Miêu run rẩy khép mắt lại, chuẩn bị bất chấp tất cả tiến tới.