Cuộc Phiêu Lưu Bị Cấm Của Mèo Con [Vô Hạn Lưu]

Chương 5: Hôn môi 8s

Vòng chơi thứ hai, người bốc trúng quân bài Joker chính là Lý Mân, cái tên vừa mới trêu chọc Nhuế Miêu ngoài cửa phòng ban nãy.

Lý Mân rõ ràng là tay chơi lão luyện của trò này. Vừa cầm bài lên, hắn đã nở nụ cười gian xảo. Các bạn học ai nấy đều biết hắn nổi tiếng chơi tới bến, nên trong lòng không khỏi hồi hộp xen lẫn phấn khích, không biết lần này hắn sẽ đưa ra yêu cầu kỳ quái nào.

Ánh mắt hắn lướt một vòng quanh đám đông, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Nhuế Miêu. Giữa sự chú ý của mọi người, hắn hào hứng tuyên bố: “Người cầm lá số 6 bước ra, hôn môi người cầm số 8 năm giây!”

Câu nói vừa dứt, cả đại sảnh lập tức vang lên tiếng la ó và huýt sáo rộn ràng.

Có người hét lớn: “Số 6 là ai? Mau giơ tay!”

Giữa đám đông ồn ào, một cánh tay trắng muốt, thon gầy, khẽ run rẩy giơ lên từ một góc khuất.

Lý Mân vừa trông thấy liền sáng mắt, những người còn lại cũng lập tức quay đầu nhìn theo, rồi ai nấy đều sững sờ.

Tại một góc khuất bên thảm nhung đỏ sẫm, một thiếu niên đang ngồi co người lại. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt xanh trong ngập nước, dường như chỉ động một cái liền khóc.

Cậu ngồi rất ngoan, hai chân khép lại, làn da trắng như sứ nổi bật dưới ánh đèn. Trên đầu gối là lớp da mịn màng hồng hào, hai bàn tay nhỏ siết chặt lấy nhau. Cái đầu hơi cúi xuống, để lộ đôi tai mèo trắng mềm mại đang run nhè nhẹ.

Cậu cất tiếng, giọng thì thào như sắp bật khóc: “Là... là mình.”

Lúc này, mọi người mới bất ngờ nhận ra Nhuế Miêu cũng tham gia trò chơi này.

Cậu luôn là kiểu học sinh trầm lặng trong lớp, mang vẻ âm u và xa cách khiến người khác khó chủ động bắt chuyện. Huống hồ, ngày nào cũng mặc đồ con gái, trong mắt bạn học lại càng có vẻ lập dị.

Thế nhưng hiện tại, cậu lại trông mong manh mềm mại như một cục bông nhỏ bé, khiến ai cũng sinh ra cảm giác muốn trêu chọc một phen.

Bộ váy hầu gái vốn từng khiến người ta thấy kỳ lạ, giờ đây phối cùng đôi môi hồng khẽ run rẩy, lại vô tình gợi lên một cảm giác kiều diễm.

Không ít người vô thức nuốt nước miếng.

Sao lại thế này. Nhuế Miêu sao bỗng trở nên khác biệt đến vậy?

Ngay khi số 6 vừa giơ tay, một cánh tay khác với khớp xương rõ ràng cũng từ từ giơ lên.

Chu Tuân ngồi thẳng lưng, gương mặt nghiêm nghị như được tạc từ đá lạnh, thần sắc nghiêm túc khiến người khác khó mà tiếp cận.

Anh bình thản cất tiếng: "Tôi là số 8.”

Mới chỉ đến vòng thứ hai mà trò chơi Quốc Vương đã xuất hiện thử thách hôn môi tận năm giây. Hơn thế nữa, hai người bị chỉ định lại chính là cặp đôi đang vướng tin đồn mờ ám trong lớp, độ kịch tính này khiến adrenaline của cả đám học sinh quanh đó như bùng nổ.

Không khí sục sôi, đám bạn học đứng ngoài không ngừng hò hét, la ó cổ vũ.

Có người cố tình trêu chọc:

“Nhuế Miêu, chẳng phải ngày nào cậu cũng lẽo đẽo theo sau lớp trưởng sao? Còn không mau chạy tới đi?”

“Mau lên nào! Lỡ mất cơ hội này thì sau này muốn gần gũi cũng chẳng còn dịp đâu nha!”

Nhuế Miêu mở to đôi mắt tròn xoe, lén lút nhìn về phía Chu Tuân, gương mặt như thể đang sợ bị mắng.

Chu Tuân vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh như băng, đôi mày chau nhẹ, biểu cảm như chẳng mấy hứng thú với trò chơi này. Thế nhưng, không hiểu vì lý do gì, anh không hề phản đối, chỉ im lặng nhìn Nhuế Miêu.

Ánh mắt ấy không mang lấy một tia ấm áp, lạnh lẽo như cơn gió buốt đầu đông lướt qua da thịt.

Nhuế Miêu luôn có cảm giác rằng, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, cậu sẽ bị ánh mắt đó đóng băng hoàn toàn.

Dưới ánh nhìn như muốn xem trò vui của mọi người, Nhuế Miêu chậm rãi đứng dậy.

Cậu do dự một thoáng, rồi cất giọng lí nhí, yếu ớt như tiếng muỗi kêu: “Mình... có thể đổi sang người khác được không?”