Cuộc Phiêu Lưu Bị Cấm Của Mèo Con [Vô Hạn Lưu]

Chương 3: Tiểu Miêu ngơ ngác

[Loại phó bản: Kịch bản rượt đuổi. Vai diễn: Nam sinh kỳ quái.]

[Ngươi là một học sinh cấp ba có tính cách lập dị, thường xuyên bị bạn bè chế giễu và xa lánh vì ăn mặc kỳ quặc, có thói quen giả gái.]

[Trong chuyến du lịch tốt nghiệp, nhóm của ngươi lạc đến một vùng núi hoang vu, gặp mưa lớn, buộc phải lên núi tìm nơi trú ẩn. Tại đây, các ngươi phát hiện một tòa lâu đài kỳ bí vốn đã mất tích từ lâu.]

[Quản gia của lâu đài nhiệt tình chào đón mọi người. Hiện tại, các ngươi vừa mới bước vào lâu đài, đang trong giai đoạn hứng thú khám phá.]

[Đinh! Có tin đồn rằng ngươi thích bạn học cùng lớp Chu Tuân, vì ngươi thường xuyên lén theo dõi hắn.]

Lúc này, Kỳ Toại đã xoay người rời đi. Thấy Nhuế Miêu vẫn đứng ngơ ngác, hắn xoa đầu cậu, trêu chọc: “Sững người làm gì vậy? Không đi à? Cậu thật sự định diễn trọn vai luôn hả?”

Nhuế Miêu vẫn đơ người tại chỗ, tay chân cứng đờ, không biết phải cử động ra sao. Cậu vẫn chưa quen với việc phải dùng hai chân đi lại như con người. Bước thử vài bước thì lảo đảo, xiêu vẹo.

Không cẩn thận, chân trái vướng chân phải, suýt nữa ngã. Theo phản xạ, cậu vội chụp lấy người đứng gần nhất chính là Kỳ Toại.

Kỳ Toại theo bản năng đỡ lấy cậu thiếu niên bên cạnh, lập tức cảm nhận được hương thơm ngọt ngào phảng phất cùng thân thể mềm mại như không có xương trượt thẳng vào lòng mình.

Cái tên Nhuế Miêu này, khi nãy còn lạnh lùng kỳ quái khiến người ta phát bực như một con dao sắc lạnh. Vậy mà bây giờ lại...

Hắn vô thức liếc nhìn xoáy tóc bạc trên đỉnh đầu của cậu. Đôi tai mèo trắng muốt đang khẽ run rẩy, trông thật đáng thương, tựa như một viên kẹo bông mềm mại.

Yết hầu của Kỳ Toại khẽ chuyển động lên xuống.

Ngoài cửa phòng, đám bạn học bắt đầu ồn ào hẳn lên. Trong số đó, một nam sinh tên Lý Mân bật cười với vẻ mặt đầy ẩn ý, buông lời chế giễu: “Mới ở với Kỳ Toại một lúc mà cậu đã không đứng vững nổi rồi à? Thể lực của Kỳ Toại đâu có tệ đến thế chứ.”

Lời vừa dứt, cả nhóm bạn phá lên cười.

Cô gái đứng gần đó thì sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cô cau mày, tức giận lườm Lý Mân một cái: “Đi thôi! Không phải nói sẽ chơi trò Quốc Vương à? Lề mề cái gì nữa!”

Nói xong, cô khẽ liếc nhìn Nhuế Miêu bằng ánh mắt khó chịu, sau đó xoay người bỏ đi.

Cùng lúc ấy, hệ thống B612 dường như vừa gặp lỗi trong quá trình xử lý. Giọng nói của nó mang theo vẻ nghiêm trọng: [Chủ nhân, hình như ngài không thể quay lại khu trò chơi Manh Sủng được nữa.]

Nó nói bằng giọng đầy khó khăn: [Hệ thống hiện tại đang gặp trục trặc, tạm thời chưa thể khắc phục. Ngài chỉ có thể ở lại bản phó này, cố gắng sống sót qua ải. Sau khi thoát ra được, chúng ta sẽ tìm cách xử lý tiếp.]

Vốn là một chú mèo nhỏ nổi tiếng trong trò chơi dễ thương, giờ đây Nhuế Miêu lại bị ép đưa vào một trò chơi livestream kinh dị, trở thành thiếu niên tai mèo giữa nơi quỷ quái.

Cậu vô lực trượt khỏi người Kỳ Toại, bò xuống đất.

Hiện tại, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận thực tại. Hai cái tai trắng xù cụp xuống ủ rũ, Nhuế Miêu lặng lẽ theo sau Kỳ Toại, rời khỏi căn phòng.