Sau BE, Các Nam Chính Đều Trọng Sinh

Chương 9.2

Tạ Thừa Cẩn bất ngờ khom người, tiến sát lại gần một chút.

Hành động này xảy ra quá đột ngột, khiến Tạ Diên Ngọc giật mình, nàng theo phản xạ định lùi về sau. Nhưng hắn lại không tiếp tục tới gần.

Chỉ là hơi cúi người, giữ lại một khoảng cách nhất định giữa cả hai, hành động vẫn nằm trong giới hạn an toàn, không hề vượt phép.

Thế nhưng cho dù vẫn cách xa như vậy, hắn vẫn ngửi thấy trên người nàng một mùi hương rất nhạt — nhàn nhạt lạnh lẽo, thoang thoảng hương lan.

Tựa như… lây dính từ ai đó.

Mùi này, thậm chí còn có chút quen thuộc.

Hàng mi hắn khẽ rủ xuống, không lên tiếng, cũng không để lộ bất kỳ phản ứng nào, như thể hoàn toàn không nhận ra mùi hương kia.

Ngay sau đó, hắn giơ tay, vận một chút linh lực, từ xa giúp nàng chỉnh lại cổ áo, đoạn cổ áo hơi rối bị hắn sắp xếp lại gọn gàng.

Giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Quần áo xộc xệch, không ra thể thống gì.”

Tạ Diên Ngọc: “…”

Khi mở cửa, nàng cứ ngỡ người đến là thị nữ, để tạo chút “manh mối” dẫn dụ hiểu lầm, nên cố tình làm cổ áo rối đi đôi chút.

Nhưng cũng chỉ là “rối” một chút, hoàn toàn không hở hang, càng không tới mức gọi là “không ra thể thống gì”.

Chỉ là Tạ Thừa Cẩn xưa nay luôn theo khuôn phép, y phục lúc nào cũng chỉnh tề từng li, không dính một nếp gấp giống hệt con người hắn, lạnh lùng, không cảm xúc, cứng nhắc như khối băng.

Nàng cảm thấy phiền.

Chỉ lễ độ nhếch nhẹ khóe môi, không nói gì.

Đây gần như là đoạn dạo khô khan cuối cùng trong mức độ nàng có thể kiên nhẫn chịu đựng.

Nếu Tạ Thừa Cẩn còn không chịu rời đi, nàng có lẽ sẽ lập tức đổi giọng âm dương quái khí, cố tình nói năng vừa phải để khiến cả hai cùng không thoải mái.

Cũng may, Tạ Thừa Cẩn không dây dưa thêm.

Nói một câu từ biệt xong, hắn liền rời đi.

Tạ Diên Ngọc thở phào một hơi, quay trở lại thính đường.

Hạ Lan Nguy đã rời đi từ lúc nào, nàng cũng không biết.

Cũng tốt. Hắn đi rồi thì hay hơn.

Cả đêm nay nàng đã phải ứng phó liên tiếp hai người kia, tâm thần lẫn thể xác đều rã rời.

Giờ Hạ Lan Nguy cũng đi, Tạ Thừa Cẩn cũng đi, nàng cuối cùng cũng được thở một hơi.

Nghĩ đến chuyện vụиɠ ŧяộʍ cho người hạ tình ti cổ xem như đã vượt qua nguy cơ, hai người đó chắc sẽ không lập tức vạch trần nàng — ít ra là bề ngoài thì thế. Tạ Diên Ngọc nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại chốc lát.

Cùng lúc đó, bên kia.

Tạ Thừa Cẩn vừa mới trở lại nơi ở của mình chưa bao lâu, đã có người hầu của Hạ Lan Nguy đến cầu kiến.

Người hầu trình lên tín vật, nói Hạ Lan công tử thỉnh Tạ công tử một lời.

Đêm đã khuya, hoàn toàn không phải lúc để trò chuyện. Tạ Thừa Cẩn cầm lấy tín vật, vừa định từ chối lời mời.

Nhưng ngay khoảnh khắc kế tiếp, hắn lại từ vật kia ngửi được một mùi hương…

Rất nhạt. Lạnh lạnh. Mang theo mùi lan nhẹ.Tạ Thừa Cẩn rốt cuộc vẫn ứng lời mời, đến chỗ Hạ Lan Nguy thì trời đã sang canh ba.

Đèn trong khách viện vẫn sáng.

Dưới sự dẫn đường của người hầu, hắn đi vào thính đường liền thấy Hạ Lan Nguy đang ngồi bên bàn, nghiền vụn bánh trà, động tác tùy ý, không nhanh không chậm.

Nghe thấy có người đến, Hạ Lan Nguy mới dừng tay, rũ rũ mảnh vụn linh trà vừa nghiền xong, ngẩng đầu cười nhạt: “Nghe nói Tạ huynh bận rộn, muộn như vậy mà vẫn chưa nghỉ ngơi.”

Giọng hắn ôn hòa, lười nhác, đúng kiểu quen thuộc của hắn.

Nhưng không hiểu sao… lời này lại khiến người nghe thấy không mấy dễ chịu, như thể có ẩn ý nào đó chưa nói ra.

Tạ Thừa Cẩn không biểu cảm gì: “Hạ Lan huynh.”

Hắn hỏi thẳng: “Giờ này ước gặp ta, là vì chuyện gì?”

Hạ Lan Nguy: “Vài ngày nữa ta sẽ đến Oán Trạch, định mang thêm một người đi cùng.”

Hạ Lan gia và Tạ gia vốn là thế giao, mà Hạ Lan Nguy lần này đến Tạ phủ cũng không đơn thuần là đến thăm viếng tiêu khiển.

Hắn là đệ tử trọng điểm của tiên tông đệ nhất thiên hạ, gần đây tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng trong tông có một oán quỷ trốn thoát, lẩn trốn trong Thiên Đô, làm hại bốn phương.

Hạ Lan Nguy được phái đến Thiên Đô để bắt quỷ, mà Tạ gia hiện đang trấn giữ nơi này, cũng có nghĩa vụ tham gia tiêu trừ.

Vì mục tiêu nhất trí, Hạ Lan Nguy liền tạm trú tại Tạ phủ, cùng Tạ Thừa Cẩn phối hợp hành động.