Sau BE, Các Nam Chính Đều Trọng Sinh

Chương 9.1

Động tác lúc nãy hơi lớn, nàng theo bản năng liếc mắt về phía thính đường. Ánh mắt vừa vặn quét qua Hạ Lan Nguy mà hắn cũng đang nhìn nàng.

Hắn ngồi ở đó, tay cầm bát trà, ngón tay nhè nhẹ gõ lên miệng chén, tư thái có vẻ nhàn nhã… nhưng đáy mắt thì không hề có ý cười.

Tạ Diên Ngọc: “…”

Huyệt thái dương nàng bắt đầu giật lên từng cơn. Cảm giác như mình bị bắt quả tang tại trận không còn là cá nhân tang vật, mà là tội chứng bày ra đầy đủ.

Ngay lúc này, phía sau lưng lại truyền đến giọng nói của Tạ Thừa Cẩn: “Nhìn cái gì vậy?”

Tạ Diên Ngọc: “…”

Đang nhìn cái chết của ta đó huynh à.

Dĩ nhiên nàng không thể thành thật trả lời Tạ Thừa Cẩn.

Thấy hắn có ý muốn tiến lên, nàng lập tức xoay người, dứt khoát đóng cửa.

Động tác không nhanh không chậm, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng cánh cửa vừa khép lại vẫn phát ra một tiếng “Bang” rất rõ, như có tiếng gió xẹt qua màng tai.

Đúng khoảnh khắc đó, bóng dáng nàng đã hoàn toàn khuất sau cánh cửa.

Bên trong thính đường, Hạ Lan Nguy ngón tay run nhẹ, suýt chút nữa bị cơn tức bật cười.

Thật sự là bị khí chặn đến buồn cười.

Bên ngoài, Tạ Diên Ngọc biết Hạ Lan Nguy chắc chắn sẽ không bước ra vào lúc này, nên tạm yên tâm đôi chút.

Nàng hỏi: “Không biết huynh trưởng tìm ta có việc gì?”

Tạ Thừa Cẩn khẽ nâng tay, lặng lẽ đưa ra vật trong tay: “Quần áo.”

Lúc này nàng mới để ý hắn đang xách một bộ y phục.

Cúi đầu nhìn kỹ đúng là quần áo của nàng.

Nhưng rõ ràng nàng sai thị nữ đi lấy, sao cuối cùng lại thành Tạ Thừa Cẩn cầm tới?

Tạ Thừa Cẩn không phải loại người thích lo chuyện bao đồng. Ngày thường hắn lạnh lùng xa cách, như một khối băng.

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt nàng, hắn hiếm khi mở miệng giải thích: “Gặp thị nữ của ngươi trên đường, tiện tay mang tới.”

Tạ Diên Ngọc nhận lấy quần áo, thuận miệng hỏi: “Vậy huynh trưởng vốn dĩ tới tìm ta là vì chuyện gì?”

Tạ Thừa Cẩn đáp: “Con bò cạp của ngươi đã ăn hết cổ. Ta chỉ đến nói một tiếng.”

Tạ Diên Ngọc ngẩn ra.

Chỉ để nói cái này mà đích thân đến tìm?

Nàng cảm thấy chuyện này hoàn toàn không cần đến mức đó. Nhưng đêm nay hắn thật sự khiến nàng khó đoán, suy nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu hắn muốn gì, nên dứt khoát không đoán nữa.Thấy hắn không nhắc đến chuyện gì khác, nàng liền chuẩn bị tiễn khách, thuận thế khom người hành lễ: “Đa tạ huynh trưởng. Nếu không còn việc gì khác, chi bằng trở về nghỉ sớm? Trời cũng đã khuya.”

Nàng học quy củ rất tốt, khi hành lễ thì hơi cúi đầu, trông rất cung kính.

Nhưng cũng chính lúc này.

Tạ Thừa Cẩn ánh mắt khựng lại, nhìn thấy phía sau gáy nàng, có một dấu vết nhàn nhạt ửng đỏ…

Giống như vừa nãy bị ai đó dùng tay giữ chặt, lực hơi mạnh, nên để lại một vệt rõ ràng.

Dấu đỏ này vốn rất nhạt, không dễ nhận ra, nhưng làn da nàng lại trắng đến gần như không huyết sắc, nên vết đỏ lại càng nổi bật.

Ánh mắt hắn dừng lại ở đó thêm một giây.

Rồi thu về.

Hắn hỏi: “Cổ của ngươi bị sao vậy?”

Tạ Diên Ngọc nhất thời chưa phản ứng kịp, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.

Tạ Thừa Cẩn giơ tay, chỉ vị trí tương tự sau cổ mình.

Tạ Diên Ngọc lúc này mới sực nhớ có lẽ là dấu vết mà Hạ Lan Nguy để lại.

Nàng hơi khựng lại, rồi làm như rất tự nhiên: "Cổ hơi khó chịu, ta tự mình ấn một chút thôi.”

Tạ Thừa Cẩn không nói gì thêm.

Ánh mắt chuyển lên gương mặt nàng.

Ngũ quan nàng không tính là xuất sắc, nhưng tổng thể phối lại khá hài hòa, nhìn rất ưa mắt.

Da trắng, tóc đen, ngũ quan nhã nhặn, đối lập sắc nét làm nên một loại cảm giác đặc biệt — không rực rỡ, nhưng khi đã nhìn qua thì khó mà quên.

Chỉ là lúc này môi nàng có vẻ hơi sưng, đỏ hơn bình thường.

Cùng với dấu vết sau cổ kia, giống nhau chói mắt dị thường.

Tạ Thừa Cẩn từ trước đến nay không quan tâm đến bề ngoài của người khác.

Trong mắt hắn, dù là diện mạo gì cũng chỉ là túi da, bên dưới đều là một bộ xương trắng, hắn không có hứng thú chú ý đến những chi tiết đó. Cũng chưa từng cẩn thận đánh giá một ai.

Mà hôm nay là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên hắn dành thời gian để… nhìn một người cho kỹ.

Tạ Diên Ngọc bị hắn nhìn mãi đến phát bực, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: “Huynh trưởng, sao cứ nhìn ta hoài vậy?”

Ngữ khí vẫn dịu dàng, nhưng như thể có phần không kiên nhẫn.