Sau BE, Các Nam Chính Đều Trọng Sinh

Chương 8.3

Nếu muốn chế phục, thì phải nghiền nát cái kiêu ngạo ấy trước đã.

Hiện tại hắn kiêu ngạo bao nhiêu, tương lai sẽ quỳ đến hèn mọn bấy nhiêu.

Hạ Lan Nguy bị Tạ Diên Ngọc gọi lại.

Bước chân hắn tuy khựng lại, nhưng không hề quay đầu nhìn nàng.

Giọng nói vang lên nhẹ bẫng, hờ hững mà xa cách: “Tạ tiểu thư còn có việc?”

Lúc trước còn gọi thẳng tên nàng.

Giờ lại đổi thành “Tạ tiểu thư”.

Tạ Diên Ngọc nghe ra sự thay đổi trong cách xưng hô, nhưng cũng không để tâm quá nhiều, vẫn giữ giọng ôn hòa: “Công tử đừng vội đi.”

Hạ Lan Nguy không đáp, giống như đang chờ nàng nói tiếp.

Tạ Diên Ngọc tiếp lời: “Dược hiệu vẫn chưa tan hết. Ta pha cho công tử chút trà áp chế dược hiệu. Chờ cảm thấy khá hơn rồi hãy đi.”

Dứt lời, nàng bước đến bên đèn, một lần nữa thắp sáng.

Ánh sáng vừa bùng lên, căn phòng tức khắc trở nên ấm áp, sáng rực.

Nương theo ánh sáng, nàng bắt đầu tìm dụng cụ pha trà và linh trà có tính hạ hỏa đặt sẵn ở thính đường để đãi khách.

Lúc này, Hạ Lan Nguy mới xoay người lại nhìn nàng.

Pha trà vốn là việc tốn thời gian, mà hắn lại nhớ rất rõ kiếp trước vào thời điểm này, Tạ Diên Ngọc cũng thường chủ động lấy lòng hắn như vậy.

Nhưng sự lấy lòng của nàng cũng rất an tĩnh, không hề ồn ào. Nàng thường ở lại bên hắn lâu một chút, mượn cớ là vì pha trà cần thời gian. Dù là đang lấy lòng, nàng cũng luôn giữ giọng dịu dàng, nhẹ nhàng, không bao giờ nói nhiều, cũng không quá khúm núm hay xu nịnh, lại càng không khiến người ta chán ghét.

Hiện tại cũng vậy.

Nàng đang nhóm lò than, đặt trà bánh lên nướng nhẹ, rồi nghiền vụn cẩn thận để chuẩn bị hãm trà.

Từng hành động, từng động tác… hoàn toàn trùng khớp với ký ức hắn vẫn luôn khắc sâu.

Nàng bây giờ đúng là dáng vẻ của một năm đó.

Mà hắn thì đã không còn làm ra những chuyện quá lố, chỉ yên lặng quan sát nàng như trước, vẫn duy trì vẻ ngoài chẳng mấy để tâm, chẳng quá để ý.

Vì vậy nàng cũng vẫn giống hệt như năm đó.

Không nói gì nhiều, nhưng vẫn giữ hắn lại.

Chỉ lặng lẽ vì hắn mà pha trà, cùng hắn ngồi lại bên nhau, lặng lẽ để thời gian trôi đi.

Tựa như tất cả mọi sai lệch lúc trước…

Giờ đây, đều đang âm thầm trở lại quỹ đạo vốn có của nó.

Mọi thứ đang trở về đúng với dáng vẻ ban đầu của năm đó như thể chưa từng có gì thay đổi.

Năm đó, nàng thật sự thích hắn.

Nhận ra điểm này, cái loại tức giận mơ hồ trong lòng Hạ Lan Nguy cũng dần dần tiêu tán.

Hắn ngồi xuống đối diện nàng, im lặng.

Không bao lâu sau, Tạ Diên Ngọc pha xong ấm trà đầu tiên, rót ra một bát, nhẹ nhàng đặt trước mặt hắn.

Nàng cụp mắt, không nói lời nào.

Hạ Lan Nguy cũng không mở miệng.

Tính cách hắn vẫn vậy ôn hòa nhưng xa cách, quen ở trên cao, rất hiếm khi chủ động trò chuyện với người khác.

Hiện tại cũng thế. Hắn chờ nàng chủ động mở lời.

Thế nhưng hắn đợi rất lâu…

Trà nguội rồi.

Nàng vẫn chẳng nói gì.

Thậm chí sau ấm trà đầu tiên cũng không pha tiếp, không đếm xỉa đến sự hiện diện của hắn nữa.

Ngược lại, nàng liên tục liếc nhìn về phía cửa, như đang chờ đợi điều gì đó.

Tất cả sự chú ý của nàng… hoàn toàn đặt lên cánh cửa kia. Giống như hắn chẳng còn quan trọng gì cả.

Hạ Lan Nguy cuộn nhẹ đầu ngón tay, cuối cùng không nhịn được mà ấn chặt xuống mép bàn, bát trà bên cạnh khẽ lay động.

Hắn đang định lên tiếng — định để nàng nhìn về phía hắn thêm một lần. Thì đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa vang lên.

Tạ Diên Ngọc, vốn vẫn luôn chờ đợi tiếng gõ này, lập tức đứng dậy đi về phía cửa.

Nàng đã có kế hoạch.

Muốn tạo ra một hiểu lầm, để thị nữ tưởng rằng nàng và Hạ Lan Nguy đã phát sinh quan hệ.

Trước khi mở cửa, nàng còn cố ý xốc cổ áo lên, làm cho vẻ ngoài trông hỗn độn một chút.

Rồi mới nhẹ nhàng hé cửa một khe…

Giây tiếp theo nàng liền thấy Tạ Thừa Cẩn đang đứng bên ngoài.

Tạ Thừa Cẩn?

Sao lại là Tạ Thừa Cẩn?

Thái dương Tạ Diên Ngọc giật giật, trong đầu “ong” một tiếng, suýt nữa thì chửi ra thành tiếng.

Tại sao đêm nay hắn cứ xuất hiện hoài vậy?

Chuyện của nàng, hắn cũng phải đến phá mới được sao?

Phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, nàng lập tức lùi một bước, muốn đóng cửa ngay lại.

Nhưng vừa khép được một nửa đã bị Tạ Thừa Cẩn dùng linh lực chặn lại.

Cánh cửa dừng ngay tại chỗ.

Tạ Diên Ngọc tay vẫn ấn trên cửa, không thể khép thêm được nữa, đành phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Lửa giận trong lòng nàng gần như tràn ra đến cổ họng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn ôn hòa như cũ.

“Huynh trưởng?” Nàng nhẹ giọng, vẻ mặt mang chút nghi hoặc vừa đúng mức.

“Có phải… huynh đi nhầm chỗ rồi không?”

Tạ Thừa Cẩn ánh mắt nhàn nhạt: “Không có. Ta đến tìm ngươi.”

Tạ Diên Ngọc nghe câu này mà cả người liền chột dạ.

Hắn đã không rõ từ đâu mà đêm nay cứ liên tục xuất hiện trước mặt nàng. Nàng đã tốn bao nhiêu công sức để ứng phó cho xong, vậy mà giờ…

Hạ Lan Nguy vẫn còn đang ở phía sau, trong thính đường. May là cửa chỉ hé một nửa, nên từ chỗ Tạ Thừa Cẩn đứng sẽ không thể nhìn thấy Hạ Lan Nguy.

Nàng có phần hoảng, lòng phiền bực, âm thầm mắng một trận.

Cố gắng nén xuống, nàng không để lộ sắc mặt, chỉ nghiêng người một cách rất tự nhiên, cố tình đứng chặn hoàn toàn tầm mắt của Tạ Thừa Cẩn không để hắn nhìn thấy bên trong.