Hạ Lan Nguy nhìn nàng như muốn nói lại thôi, đợi một lúc, không thấy nàng mở lời.
Hắn bèn cúi người, giúp nàng nhẹ nhàng sửa lại vạt áo.
Rồi ở bên tai nàng, giọng nói thấp trầm như gió đêm: “Ta lại có chút hối hận.”
Tạ Diên Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngài hối hận cái gì?”
Hạ Lan Nguy không trả lời.
Nhưng đúng là hắn đang hối hận.
Tối nay nàng rất khác thường.
Có phải là do Tạ Thừa Cẩn hay không, hắn vẫn chưa thể khẳng định. Nhưng nghĩ kỹ lại… có lẽ là do bản thân hắn quá nóng vội. Thế nhưng nóng nảy để làm gì?
Suy cho cùng, nàng cũng không phải nhân vật quan trọng gì, chẳng đáng để hắn vì nàng mà một lần nữa hạ thấp tư thái.
Hắn muốn dây dưa với nàng, muốn trói nàng bên người chẳng qua cũng chỉ vì… không cam lòng.
Không cam lòng mình lại là kẻ bị vứt bỏ. Nàng là một người xuất thân thấp hèn như vậy, dựa vào đâu mà dám chủ động rút lui trước?
Dựa vào đâu mà đoạn tuyệt trước?
Nếu phải chia tay, cũng phải là hắn rời đi trước, là nàng bị hắn buông bỏ, mới đúng đạo lý.
Nàng là người từng chủ động bước tới dụ hắn thì từ đầu đến cuối, ánh mắt nàng cũng chỉ nên nhìn về phía hắn.
Thứ như nàng, bản tính vốn đã tham mộ quyền thế. Hắn muốn nắm nàng trong tay, thì đáng lẽ nên dùng quyền thế để dẫn dụ, để nàng tự mình bò lên. Chứ không phải giống như vừa rồi lại đem cơ hội vứt thẳng trước mặt nàng, như một món đồ không đáng giá.
Nghĩ đến đây, hắn đã hạ quyết tâm, không định ở lại thêm nữa.
Hắn thu lại cảm xúc, hướng nàng nhẹ giọng cáo từ, xoay người bước đi.
Nhưng Tạ Diên Ngọc vẫn còn phải chờ thị nữ đến để đi cốt truyện.
Thấy hắn định rời đi, nàng vội lên tiếng giữ lại: “Đợi đã.”
Bước chân Hạ Lan Nguy khựng lại.
Bên kia.
Thị nữ nhận được truyền tin của Tạ Diên Ngọc, liền tiện tay cầm một bộ quần áo, đi thẳng đến thính đường.
Nhưng còn chưa đến nơi, nàng đã bắt gặp Tạ Thừa Cẩn ở trong sân.
Tạ Thừa Cẩn? Sao hắn lại ở đây?
Từ trước đến nay, giữa hắn và Tạ Diên Ngọc vốn không có bao nhiêu giao thoa.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm nàng nhìn thấy hắn xuất hiện ở hậu viện của Tạ Diên Ngọc.
Thị nữ có hơi ngoài ý muốn, lập tức thu lại dáng vẻ không kiên nhẫn, cung kính hành lễ: “Công tử.”
Tạ Thừa Cẩn khẽ “ừ” một tiếng.
Vừa nãy hắn vừa giúp xử lý mớ cổ trùng mà Tạ Diên Ngọc nuôi ở hậu viện, tất cả tình ti cổ đã bị hủy sạch.
Đáng lý ra hắn nên rời đi ngay sau đó, nhưng đúng lúc này lại bắt gặp thị nữ, chợt nhớ tới Tạ Diên Ngọc đã đi lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa quay lại.
Hắn hỏi: “Ngươi mang quần áo đến cho Tạ Diên Ngọc?”
Thị nữ không ngờ hắn lại hỏi chuyện này, hơi sửng sốt, rồi đáp: “Vâng đúng vậy.”
Tạ Thừa Cẩn hơi nhíu mày.
Thị nữ này rõ ràng vừa từ phòng ngủ đi ra, giờ đêm đã khuya, Tạ Diên Ngọc lại không ở trong phòng… rốt cuộc là đang ở đâu?
Hắn vốn dĩ không quá quan tâm đến hành tung của Tạ Diên Ngọc, trong mắt hắn nàng chẳng qua chỉ là một nhân vật râu ria.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, vào lúc này hắn lại nhớ đến những giấc mơ dây dưa đầy ám ảnh gần đây — những cảnh tượng khiến hắn không sao ngủ yên.
Còn cả sự “nhu thuận” bên ngoài nhưng lại phản xương tận cốt của nàng…
Hắn ngừng một lúc, giọng bình thản cất lên: “Nàng đâu?”Thị nữ ngẩn ra. Không ngờ hắn thật sự đến tìm Tạ Diên Ngọc, còn hỏi thẳng nàng đang ở đâu.
“Ở chính sảnh.” Nàng đáp, nhưng vẫn chưa hoàn hồn.
Tạ Thừa Cẩn im lặng một lát.
Sau đó chìa tay ra: “Đưa y phục đây.”
Thị nữ: “…”
Tạ Thừa Cẩn vẫn giọng lãnh đạm: “Ta sẽ đưa cho nàng.”
Thị nữ: “…”
Còn bên này.
Hạ Lan Nguy, một kẻ mỗi ngày đều tự tay phá vỡ chính mình. Tạ Diên Ngọc chỉ cần hơi tỏ ra mềm mỏng, hắn liền thụ sủng nhược kinh, tự cho là nàng vẫn còn yêu mình, bắt đầu không cầm lòng nổi mà vẫy đuôi như chó nhỏ.
Nhưng chỉ cần nàng không để ý, hắn lập tức trở mặt, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn trở gió, tự nhủ: “Thì ra ngươi cũng chẳng quan trọng đến thế. Ngươi không yêu ta, ta cũng chẳng cần ngươi.”
Loại người như hắn, trời sinh đã mang theo tính bốc đồng và lòng kiêu hãnh mù quáng.