Hắn nói “chỉ có cơ hội lần này”, ý chính là cho nàng danh phận thê thất.
Tạ Diên Ngọc nghe hắn nói vậy, cảm giác nếu lúc này nàng đổi ý, có lẽ hắn vẫn sẽ tiếp tục cho nàng cơ hội ấy. Chỉ là Hạ Lan Nguy từ trước đến nay đều nói chuyện bằng giọng điệu ôn hòa, lười nhác tản mạn, rất khó để xuyên qua vẻ ngoài đó mà đoán chính xác tâm tư thật sự. Mà nàng cũng chẳng muốn hao tâm tổn trí để đoán.
Đây thật sự là một cơ hội tốt.
Với thân phận thấp hèn như nàng, nếu không có tuyến cốt truyện trói buộc, thì cơ hội này chẳng khác gì tổ tiên hiện linh phù hộ.
Nếu không cần đi theo cốt truyện, nàng tất nhiên sẽ nắm lấy.
Nhưng nàng phải đi, nên chỉ có thể ôn hòa lặp lại: “Không hối hận.”
Nói xong, nàng cũng không nhìn biểu cảm hắn ra sao nữa. Chỉ thấy ánh mắt khẽ rũ xuống, vừa lúc thấy hắn đã hơi buông lỏng đai lưng.
Đai lưng đó là do nàng vừa rồi cởi ra, mà cơ hội theo cốt truyện, trước mắt vẫn còn.
Hắn vừa hạ xong “tối hậu thư”, hẳn sẽ không nhắc lại chuyện danh phận nữa.
Hiện tại tình ti cổ vẫn còn tác dụng, nàng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định xoát lại cốt truyện, vì thế nhẹ nhàng nâng tay, đặt lên đai lưng hắn: “Ta thân phận thấp hèn, tự biết không xứng với danh phận ngài cho. Nhưng dược là ta hạ, khiến công tử phải chịu tìиɧ ɖu͙© giày vò cũng là ta. Ta không cầu danh phận, chỉ coi như chuộc tội. Công tử… cần ta tiếp tục sao?”
Lời nói nhẹ nhàng dịu dàng, nghe qua cực kỳ dễ lọt tai.
Ngón tay nàng dừng lại trên thắt lưng hắn, chỉ cần dùng chút lực là có thể hoàn toàn tháo xuống.
Thế nhưng còn chưa kịp làm gì…
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên giơ tay, giữ lấy cổ tay nàng.
Ngay sau đó…
Hắn rút đai lưng ra khỏi tay nàng, thong thả buộc lại, chỉnh sửa lại y phục. Chẳng bao lâu sau lại khôi phục dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, chẳng khác gì một vị công tử chưa từng chịu qua tình ti cổ. Chỉ có nhiệt độ nóng bỏng nơi lòng bàn tay hắn là vẫn còn sót lại dư âm khổ sở.
Hắn thản nhiên, ôn hòa nói: “Không cần.”
Tạ Diên Ngọc hơi khựng lại.
Nàng hé miệng, còn muốn gắng gượng thêm một câu, nhưng đúng lúc ấy trong đầu nàng vang lên tiếng hệ thống.
[Tiến độ tuyến cốt truyện với Hạ Lan Nguy: 2%]
Tạ Diên Ngọc sững lại, thầm hỏi: “2% này từ đâu ra?”
Hệ thống: [Theo nguyên cốt truyện thì có một đoạn tương tự. Ngươi bị tình ti cổ phát tác, muốn tìm hắn giải cổ, hắn lại bảo ngươi phải từ hôn với vị hôn phu hiện tại. Ngươi từ chối, hắn không vui, nên cuối cùng không phát sinh quan hệ.]
[Tình tiết bây giờ khá tương đồng ngươi chủ động, hắn từ chối, tuyến cốt truyện này được tính là hoàn thành.]
Tạ Diên Ngọc: “Đoạn này lẽ ra ở rất sau trong truyện. Giờ đẩy lên sớm như vậy có vấn đề không?”
Hệ thống: [Không sao. Trình tự thời gian không quan trọng, miễn là hoàn thành.]
Nàng ngẫm nghĩ nếu thời gian không quan trọng, thì nàng hoàn toàn có thể xoát tiếp một cốt truyện khác ngay bây giờ.
Tạ Diên Ngọc nhớ rõ, trong nguyên tác từng có một đoạn nàng và Hạ Lan Nguy phát sinh quan hệ, sau đó bị hạ nhân Tạ phủ đánh vỡ. Tin đồn lan ra rất nhanh, đến tai tất cả chủ tử trong phủ. Chuyện như vậy, ở thế gia đầy quy củ, bị xem là vô cùng đồϊ ҍạϊ . Vì thế nàng và Hạ Lan Nguy bị gọi lên tra hỏi.
Khi đó nàng muốn nhân cơ hội được danh phận thϊếp thất, liền có ý thừa nhận. Nhưng Hạ Lan Nguy vốn chán ghét người khác tính kế, lại muốn xem nàng thất bại, nên chỉ cười lạnh hỏi một câu: “Phải không?”
Lúc ấy nàng mới nhận ra, hắn chưa bao giờ định nhận nàng, thậm chí xem nàng như một món đồ chơi. Nếu nàng thừa nhận, chỉ có thể bị Tạ gia trừng phạt. Cuối cùng, nàng đành phủ nhận sạch sẽ. Từ đó, quan hệ giữa hai người coi như cắt đứt triệt để.
Hiện tại, tuy giữa nàng và Hạ Lan Nguy chưa phát sinh gì, nhưng bề ngoài đã không còn trong sạch.
Rất đúng lúc.
Nàng có thể chủ động tạo hiểu lầm.
Nàng có thể gọi thị nữ đến, cố ý để nàng ta “vô tình” nhìn thấy tình cảnh hiện tại. Với quan hệ trong phủ, đa số hạ nhân không ưa nàng, lời đồn lan nhanh là chuyện sớm muộn.
Nghĩ vậy, nàng liền lấy từ trong tay áo ra một lá phù truyền tin, gọi thị nữ đến mang giúp nàng một bộ y phục sạch.
Sau khi truyền tin xong, nàng lại ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Nguy. Ban đầu còn định nói thêm vài câu để thúc đẩy tiến độ cốt truyện, nhưng giờ thấy không cần thiết nữa, bèn im lặng chờ người đến.