Tạ Diên Ngọc khẽ mím môi.
Tâm trạng hắn thật sự quá khó đoán. Trước đây, dù hắn đối xử với nàng lạnh nhạt, thờ ơ, nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài ôn hòa giả tạo. Nàng có thể hiểu được, thậm chí còn thích sự dối trá khinh bạc ấy. Nhưng lúc này hỉ nộ vô thường, không thể đoán trước lại khiến nàng bắt đầu thấy phiền.
Nàng không thích kiểu cảm xúc này.
Cho nên nàng dứt khoát im lặng.
Không khí trong phòng lập tức chìm vào yên tĩnh, đến mức có chút đè nén.
Giải dược đã hòa tan trong miệng, để lại chút vị đắng nơi đầu lưỡi. Tình ti cổ vẫn còn đang thôi động, luồng nhiệt cháy bỏng vẫn âm ỉ chảy trong máu, nhưng Hạ Lan Nguy lại không có bất kỳ hành động nào, chỉ im lặng nhìn nàng.
Sau một hồi nhìn, hắn khẽ hỏi: “Thật sao?”
Tạ Diên Ngọc thoáng ngơ ngác: “Hửm?”
Hắn nhẹ nhàng nói tiếp: “Ta và ngươi bị cổ buộc chặt, là ta không thể rời đi ngươi. Ngươi cảm thấy… điều đó không tốt sao?”
Giọng hắn vẫn đều đều, không nghe ra cảm xúc gì: “Là vì ngươi cảm thấy không tốt… Hay là lúc nãy Tạ Thừa Cẩn đã nói gì với ngươi?”
Nàng hôm nay quá khác so với kiếp trước.
Chỉ một chút khác thường thì còn có thể bỏ qua, nhưng hiện tại từng điểm, từng chút một tích lại đã đến mức hắn không thể lờ đi nữa.
Đầu tiên là nàng hối hận vì đã hạ dược.
Sau đó là lúc ngồi yên để hắn cúi xuống hôn, lại né tránh.
Và giờ, ngay khi hắn vừa nhắc đến danh phận, nàng lại dứt khoát đưa ra giải dược.
Nàng chắc chắn không trọng sinh, biến số duy nhất chính là lần nàng đi Dược Các trên đường trở về.
Có lẽ Tạ Thừa Cẩn đã nói gì đó với nàng.
Hắn cũng chẳng mấy quan tâm Tạ Thừa Cẩn có trọng sinh hay không bởi vì kiếp trước, Tạ Thừa Cẩn và Tạ Diên Ngọc căn bản không có giao tình gì đặc biệt. Dù có sống lại, cũng chẳng đến mức ảnh hưởng đến nàng.
Chỉ là… Tạ Thừa Cẩn vốn rất để ý tới danh tiếng của gia tộc. Hắn chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện nàng bỏ thuốc hạ dược lên một thiên chi kiêu tử như Hạ Lan Nguy.
Hạ Lan Nguy nhìn nàng chằm chằm, chờ nàng đáp lại.
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng, hờ hững như nước chảy, nhưng lại mang theo một thứ áp lực nặng nề như thể đang soi xét từng tấc thần sắc trên mặt nàng.
Tạ Diên Ngọc bị hắn nhìn đến lông tóc dựng đứng, cả người đều thấy không thoải mái, thậm chí trong lòng có chút bực bội, muốn đào đôi mắt hắn ra cho xong.
Nàng nuốt xuống cơn tức, đè nén lệ khí, cụp mi, rũ mắt đáp: “Ngài suy nghĩ nhiều rồi. Huynh trưởng vẫn chưa nói gì với ta. Chỉ là ta tự thấy thân phận thấp hèn, mạnh mẽ buộc chặt với ngài… chỉ sợ làm nhục ngài.”
Lời nói ra nghe rất thành khẩn, nhưng thực tế chỉ là lấy lệ.
Hạ Lan Nguy khẽ cười, giọng cười nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng vẫn sắc như dao: “Nói dối.”
Hắn ghé sát hơn, tay nâng cằm nàng một cách nhẹ nhàng, buộc nàng phải nhìn vào mắt hắn. “Diên Ngọc.”
Hắn nói tiếp: “Ngươi hẳn là biết ta không thích ai lấy lệ với ta. Đêm nay ngươi rất kỳ lạ. Vì sao?”
Ngữ khí vẫn là kiểu khinh bạc thường thấy, mang theo chút lười biếng chẳng để tâm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị đè ép, gần như là bức người không thở nổi.
Hắn đang ép nàng trả lời.
Tạ Diên Ngọc, từ lúc hắn hỏi câu đầu tiên, đã thấy mất kiên nhẫn.
Vì nghĩ đến thân phận nên còn nhẫn nhịn lui một bước.
Nhưng nàng vừa lui một bước, hắn lại ép tới một bước.
Nàng vốn ngoài ôn hòa trong cốt lại có chút ngạo khí. Lúc này bị ép quá, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Nụ cười ngoan ngoãn tan đi, giọng nói lạnh hẳn xuống: “Công tử sao lại giống như thực sự hiểu rõ ta vậy? Ta bỏ thuốc, rồi đổi ý, cho nên đưa giải dược như vậy đã tính là kỳ quái sao? Ta thân phận thấp kém, cho dù có được danh phận thê thất, thì thủ đoạn cũng không sáng sủa gì. Đến cuối cùng vẫn bị chỉ trỏ, vẫn là ta gánh. Ta sợ… thì có gì không bình thường? Hay là ngài cảm thấy…”
Nàng nghiêng đầu, mắt hơi hẹp dài lấp lóe: “Chỉ có ta gấp gáp muốn buộc chặt với ngài, ngài mới có thể chấp nhận việc bị ràng buộc bởi một kẻ ti tiện không đáng kể như ta… như vậy mới gọi là bình thường?”
Lời nàng không thể gọi là bất kính, nhưng lại vô cùng sắc sảo, ngôn từ được đắn đo kỹ lưỡng, tiến lùi đều hợp tình hợp lý.
Tuy không nói sai điều gì, nhưng giọng điệu lại có cảm giác âm dương quái khí, từng chữ đều nhẹ nhàng mà đâm vào lòng người.
Hạ Lan Nguy ánh mắt lập tức lạnh xuống.
Hắn lại gọi thẳng đại danh nàng: “Tạ Diên Ngọc.”
Nàng biết hắn đang giận. Biết vậy, nàng liền không tức giận nữa. Không thích bị người khác cưỡng ép, thì nàng cũng không đi ép người.
Nàng biết chừng mực. Biết khi nào nên thu lại. Vì thế lại cụp mi, nhẹ nhàng đáp: “Ân?”
Hạ Lan Nguy nhìn nàng rất lâu.
Sau đó bất ngờ bật cười khẽ.
Hắn hỏi: “Ta đã nói với ngươi rồi… chỉ có cơ hội lần này. Ngươi không hối hận?”