Sau BE, Các Nam Chính Đều Trọng Sinh

Chương 7.2

Hắn cúi người, hơi thở nóng rực lướt qua làn da nơi cổ nàng, trầm giọng nói: “Chỉ có cơ hội lần này.”

Hắn nói chính là việc cho nàng danh phận thê thất.

Theo lý, hiện tại nàng hẳn là đang thích hắn, thích đến mức không danh không phận cũng muốn dây dưa một lần. Hắn lẽ ra không cần phải lo lắng điều gì mới phải. Nhưng hắn vẫn mở miệng, đưa ra thân phận thê thất để dụ nàng, muốn kéo nàng lại gần thêm chút nữa.

Nàng thích hắn, thích quyền thế và vinh hoa phú quý, hắn còn sợ không giữ được nàng sao?

Thế nhưng nàng lại thất thần.

Làm sao nàng có thể thất thần vào lúc này?

Người như hắn luôn luôn không chấp nhận được bất kỳ sự lơ là nào, lại vì một lần bối rối không lối thoát mà đem hết tự tôn uy hϊếp người khác.

Hắn khẽ rúc đầu vào cổ nàng, lặng lẽ chờ phản ứng. Mà uy hϊếp này, dường như… thật sự có tác dụng.

Tạ Diên Ngọc rất nhanh thu hồi lực chú ý, tập trung lại trên người hắn.

Nàng nhẹ nhàng vòng tay qua eo hắn, đầu ngón tay chạm vào một miếng ngọc bội khắc họa tinh xảo trên thắt lưng. Có thể cảm nhận được linh lực bên trong đang dao động — tuy không mạnh, nhưng đúng như hệ thống vừa nói: chỉ cần nàng chạm được, liền có thể hấp thu làm tu vi.

Đây là một năng lực không tồi chút nào.

Nghĩ vậy, nàng dứt khoát siết lấy ngọc bội. Linh lực vừa chạm lòng bàn tay đã lập tức bị nàng hút vào cơ thể. Thế nhưng động tác đó cũng khiến thắt lưng hắn bị kéo lỏng ra đôi chút.

Thắt lưng chợt lơi lỏng, Hạ Lan Nguy đầu ngón tay run lên.

Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện kiếp trước.

Kiếp trước, đến cuối cùng nàng còn không thèm liếc hắn lấy một cái, lại càng không thể chủ động kéo hắn như vậy.

Trọng sinh trở về, nàng chưa từng biểu hiện chút chủ động nào, thậm chí còn hối hận vì từng hạ dược hắn. Điều đó khiến hắn không thể đoán được nàng sẽ làm gì tiếp theo.

Thế nhưng hiện tại nàng lại chủ động kéo lỏng thắt lưng hắn.

Cảm giác này khiến hắn như được sủng mà lo, cả một đêm tâm trạng lên lên xuống xuống, lúc này bỗng rơi hẳn xuống một chốn yên bình.

Đúng rồi.

Nàng vẫn là… thích hắn.

Hắn bằng lòng cho nàng danh phận thê thất, vậy kiếp này nàng sẽ gả cho hắn. Sẽ không giống như kiếp trước, cùng người khác dây dưa không rõ, cuối cùng đoạn tuyệt đến triệt để, để hắn cô đơn đứng bên ngoài.

Ánh mắt Hạ Lan Nguy chăm chú dừng trên người nàng, hơi thở trầm xuống một chút, tay đặt bên eo nàng đột nhiên dùng sức, bế bổng nàng đặt lên bàn.

Hắn cúi đầu, hôn nàng.

Nhưng môi còn chưa kịp chạm đến, nàng đã nhẹ nâng tay, ấn lên môi hắn.

Hạ Lan Nguy khựng lại một thoáng, ngay sau đó hắn cảm nhận được một thứ gì đó được nhét vào miệng.

Đầu ngón tay nàng vừa khẽ động, một viên thuốc đột ngột trượt vào giữa môi. Hơi chua thoang thoảng lan ra nơi đầu lưỡi.

Rồi hắn nghe thấy nàng nói: “Ta thân phận thấp hèn, không xứng với cái tên Hạ Lan phu nhân. Huống chi đêm nay là ta tính kế ngài, tâm có áy náy… Đây là… giải dược của tình ti cổ.”

Tạ Diên Ngọc đã từng đọc kỹ nguyên cốt truyện.

Nàng biết rất rõ toàn bộ tuyến truyện giữa nàng và Hạ Lan Nguy đều xây dựng trên nền tảng “quan hệ thân mật”.

Nếu không phát sinh điều gì đó với Hạ Lan Nguy, thì toàn bộ mạch truyện sau cũng không thể tiếp tục.

Tuy rằng tình ti cổ là một loại cổ vật đặc biệt, sau khi sử dụng sẽ sinh hiệu ứng thôi tình — ai phát sinh thân mật với ai, liền sinh ra dây dưa không dứt, dù có uống giải dược, hiệu quả thôi tình vẫn tồn tại. Giải dược chỉ hóa giải tác dụng kéo dài sau đó, giúp hai người không bị cổ ràng buộc quá mức chặt chẽ.

Nhưng cho dù hiệu ứng thôi tình vẫn còn đó, nàng hiện tại thật sự không có cách nào tiếp tục tiến thêm bước nữa với Hạ Lan Nguy.

Bởi vì Hạ Lan Nguy đột nhiên trở nên rất kỳ lạ. Hắn nhất định muốn cho nàng danh phận.

Tuyến truyện bây giờ đã xoát không thành, sau này vẫn có thể tìm cơ hội khác để khởi động lại. Nhưng nếu thực sự có danh phận, toàn bộ cốt truyện này… sẽ bị đóng băng hoàn toàn.

Tạ Diên Ngọc vốn không tin vào chuyện trời rơi bánh nhân.

Nhưng nàng thật sự không đoán được tâm tư của Hạ Lan Nguy lúc này. Không biết vì sao hắn lại đưa ra quyết định đó. Hắn muốn từ nàng lấy cái gì? Vì sao lại cho nàng danh phận mà không cần tính toán?

Nàng nghĩ mãi không rõ, ngẩng đầu nhìn hắn. Mà đúng lúc đó, Hạ Lan Nguy cũng đang nhìn nàng.

Ánh mắt hắn hơi tối, mang theo chút lạnh lẽo thâm trầm. Nhìn nàng một lát, hắn hỏi lại: “Giải dược?”

Tuy nàng không đoán được hắn đang nghĩ gì, nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng tâm trạng hắn không tốt.

Tạ Diên Ngọc vốn quen nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, vì vậy liền nhẹ giọng đáp lời, lựa từ dễ nghe: “Nếu không có giải dược, công tử về sau chỉ sợ sẽ bị cổ buộc chặt với ta cả đời. Chung quy vẫn là… không tốt.”

Lời vừa dứt, nàng nghe thấy Hạ Lan Nguy bật ra một tiếng cười khẽ, rất nhẹ.

Nhưng không hiểu vì sao nàng lại không cảm nhận được chút vui vẻ nào từ tiếng cười đó.

Ngược lại, chỉ thấy lành lạnh trong l*иg ngực.