Nàng nghe thấy hắn cúi xuống, bên tai khẽ nói: “Diên Ngọc, nếu vừa rồi ngươi thật sự chạy, ta có lẽ sẽ trói ngươi lại.”
Lời này nghe ra có phần như uy hϊếp.
Tạ Diên Ngọc lầm bầm đáp khẽ: “Không chạy.”
Chỉ hai chữ đơn giản, thậm chí còn có chút qua loa lấy lệ. Vậy mà Hạ Lan Nguy lại như được trấn an.
Hắn nhẹ nhàng cắn lấy vành tai nàng, giọng nói ẩm ướt, nhẹ dính như sương đêm: “Vậy thì theo ta trở về Hạ Lan thị.”
Lời vừa rơi xuống Tạ Diên Ngọc giật mình: “Cái gì?”
Nàng khẽ lùi lại một chút, khiến Hạ Lan Nguy ôm hụt một khoảng, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát lạ thường.
Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi hơi nâng tay, buông lỏng vạt áo nàng ra.
Quần áo nàng vốn đã bị kéo xộc xệch, giờ hơi nới lỏng, lớp trung y cũng theo đó hé ra, để lộ một đoạn đường cong cơ thon dài ẩn hiện... gợi cảm mà gọn gàng.
Giọng hắn vẫn ôn hòa, thong thả như thường: “Bằng không ngươi muốn vô danh vô phận sao?”
Tạ Diên Ngọc lập tức tỉnh táo lại: “Danh phận?”
Nàng nhớ rõ tuyến cốt truyện của mình từ đầu đến cuối đều là “không danh không phận”, chỉ là người ngoài cuộc bị kéo vào, một nữ tử không được phép gặp ánh sáng. Nếu có danh phận thật, vậy còn đi tiếp cốt truyện kiểu gì?
“Ừm… Diên Ngọc muốn danh phận gì?” Hạ Lan Nguy hỏi, nhẹ nhàng như không. “Thê?”
Hạ Lan thị là một trong những đại thế gia đỉnh cấp của Tu chân giới. Còn Hạ Lan Nguy, chính là thiên chi kiêu tử, huyết mạch tinh thuần, địa vị cao quý.
Nếu có thể làm chính thê của hắn… Trong giới tu tiên, không ai dám khinh thường nàng.
Mà nàng thì lại xuất thân hèn mọn. Năm đó dốc sức tính kế, hạ dược Hạ Lan Nguy, thật ra cũng chỉ vì muốn giành được một vị trí thϊếp thất. Nàng biết rõ cân lượng của mình, là dưỡng nữ hữu danh vô thực của Tạ thị, nếu được làm thϊếp đã là vượt ngoài mong đợi.
Vậy mà giờ hắn lại nói muốn cho nàng danh phận thê thất…
Một đời an ổn, hôn sự rõ ràng, danh chính ngôn thuận, cơ hội ở ngay trước mắt, nhẹ nhàng như đưa tay là với được.
Nếu như vậy…
Còn phiền phức gì phải đi theo tuyến cốt truyện?
Nàng rũ mắt, không nói lời nào, chỉ âm thầm nói với hệ thống: “Ta cảm thấy làm Hạ Lan phu nhân… có lẽ còn dễ hơn đi hết tuyến cốt truyện.”
Hệ thống sắp phát điên: [Không được!]
Tạ Diên Ngọc: “Vì sao?”
Hệ thống nghẹn lời hồi lâu mới rặn ra được một câu.
[Tu tiên! Thành tiên! Chẳng lẽ ngày tháng làm thần tiên không tốt hơn làm Hạ Lan phu nhân?]
Tạ Diên Ngọc đương nhiên hiểu đạo lý ấy.
Từ trước đến nay, bất cứ thứ gì nàng có được đều là đánh đổi bằng cái giá xứng đáng. Vận may chưa bao giờ rơi xuống đầu nàng — ít nhất, cái bánh nhân đầy trời kia chắc chắn không rơi trúng người nàng. Hạ Lan Nguy đột nhiên nói muốn cho nàng làm thê, nàng không tin là không có cái giá đi kèm.
Cho nên nàng vẫn sẽ chọn đi theo cốt truyện. Chỉ là, trước mắt, nàng muốn nhân cơ hội này giành thêm chút lợi ích từ tay hệ thống.
Nàng nói: “Nhưng cốt truyện mà ngươi đưa ra… thật sự không chuẩn lắm. Ta bắt đầu có chút hoài nghi, đi xong tuyến truyện đó có thật sự thành tiên được không?”
Hệ thống: [Có lẽ… là do ngươi ngay từ đầu đã không đi theo cốt truyện…]
Nó lại định bắt đầu giảng bài về “hiệu ứng bươm bướm”, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Tạ Diên Ngọc nhẹ giọng cắt lời: “Phải có gì đó chứng minh chứ?”
Hệ thống im lặng một hồi lâu, cuối cùng nói.
[Ta có thể cho ngươi tu vi. Từ giờ đến khi ngươi hoàn thành tuyến cốt truyện, chỉ cần ngươi chạm tay vào bất kỳ vật phẩm nào chứa linh lực, dù là linh ngọc hay pháp khí thì toàn bộ linh lực bên trong đều có thể bị ngươi hấp thu, chuyển hóa thành tu vi của chính ngươi.]
Bên này Tạ Diên Ngọc vẫn đang mặc cả cò kè với hệ thống trong lòng, bên kia — Hạ Lan Nguy nhìn nàng im lặng, chờ một lúc lâu, rốt cuộc nhận ra nàng lại đang thất thần.
Tay hắn đang đặt nơi eo nàng khẽ siết chặt lại: “Tạ Diên Ngọc.”
Tạ Diên Ngọc giật mình: “Ân?”
Trong lòng Hạ Lan Nguy đột ngột bốc lên một cơn hỏa khí vô danh, như thể hòa vào ngọn lửa đang cháy rực khắp thân thể hắn, từ tứ chi lan ra khắp cơ thể trong khoảnh khắc.