“Ví dụ?” Tạ Diên Ngọc hỏi.
Hệ thống đáp.
[Cốt truyện chính của ngươi và hắn là: phát sinh quan hệ thân mật, không danh không phận, không thể công khai, sau đó bị hắn mang về tông môn, rồi bị người vạch trần, thân bại danh liệt. Chỉ cần các tình tiết lớn không bị lệch hướng, thì như tình tiết nhỏ kiểu uống dược cũng có thể không thực hiện. Nhưng đa số tình huống, nếu không hoàn thành tình tiết nhỏ thì điểm thưởng của cốt truyện lớn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng…]
Tạ Diên Ngọc hiểu ra.
Nàng bắt đầu lặng lẽ hồi tưởng toàn bộ tuyến chính của cốt truyện.
Mà bên kia Hạ Lan Nguy vẫn đang nhìn nàng, phát hiện nàng quỳ đó thật lâu, cứ như… đang thất thần.
Rõ ràng lúc trước nàng còn định đổ bát canh đi, biểu hiện rõ ràng là muốn đổi ý. Thế mà bây giờ, sau khi hắn uống thuốc, nàng lại chẳng hề có động tĩnh gì.
Tình ti cổ dược hiệu cực mạnh, ngay khoảnh khắc hắn uống xong liền bắt đầu phát tác. Bề ngoài hắn vẫn ngồi thẳng lưng, trông như không có gì khác thường, nhưng hô hấp đã trở nên nóng rực, máu trong cơ thể như bị đốt sôi, cả người nóng bức khô khốc.
Hắn không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Không hiểu được nàng rốt cuộc đang nghĩ gì. Ngay cả vào lúc này cũng có thể thất thần?
Hắn cố đè nén cảm giác khô nóng đang lan khắp thân thể, nhưng nàng càng không nhìn hắn, càng không có động tĩnh, cảm giác ấy lại càng mãnh liệt hơn, trong lòng bắt đầu sinh ra chút nôn nóng.
Đến cả đầu ngón tay cũng như đang dần sôi lên, phát ngứa, muốn động.
Hắn khẽ cuộn các đầu ngón tay lại, không làm gì, chỉ khẽ gọi tên nàng: “Diên Ngọc.”
Tạ Diên Ngọc nghe tiếng liền hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đôi mắt nàng hơi dài, dáng mắt liễu cong cong, đuôi mắt hơi xếch, mang theo chút hạ tam bạch — kiểu mắt này vốn khiến khí chất của người sở hữu dễ trở nên âm trầm, lạnh lẽo.
Thế nhưng ánh nhìn của nàng lại nhẹ nhàng, nhàn nhạt, ngược lại làm dịu đi vài phần, kéo cả khí chất của nàng về lại vẻ nhu hòa, dung dị — giống như lớp mặt nạ nàng luôn dùng để che đậy bản chất.
Hạ Lan Nguy từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi mở miệng: “Tình ti cổ bắt đầu phát tác rồi.”
Hơi thở hắn vẫn vững vàng, giọng nói trầm thấp, chẳng có chút gì giống như đang bị du͙© vọиɠ giày vò.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn liền hơi cúi người, ghé sát vào nàng, hơi thở phả lên vành tai, nóng rực đến mức khiến người run rẩy: “Không phải sợ à? Vậy sao không chạy?”
Khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo gần lại.
Tạ Diên Ngọc ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn — hương lan nhàn nhạt, mát lạnh như sương, giờ phút này lại dường như trở nên nồng hơn, như muốn bao phủ cả không gian, mang theo áp lực xâm chiếm mạnh mẽ.
Vì hắn đến quá gần, ánh mắt nàng lại một lần nữa dừng lên nốt ruồi nhỏ nơi chóp mũi hắn, ánh nhìn theo bản năng dời xuống bờ môi mỏng đẹp đẽ ấy. Có lẽ vì hơi thở hắn quá nóng, đến chính nàng cũng cảm thấy nhiệt độ cơ thể như tăng cao.
Nàng trầm mặc trong giây lát, không lên tiếng.
Hạ Lan Nguy cũng không thay đổi tư thế, vẫn duy trì khoảng cách mập mờ ấy, như đang đợi nàng trả lời, hoặc là… đang cho nàng một cơ hội để rút lui.
Nhưng bởi vì nàng im lặng quá lâu, không nói cũng không nhúc nhích, thứ cảm giác nôn nóng trong cơ thể hắn dần dần bành trướng. Lệ khí quanh thân hắn tựa như hóa thành thực thể, muốn tràn ra khỏi cơ thể.
Hô hấp hắn rốt cuộc cũng bắt đầu rối loạn.
Chính vào lúc này…
Tạ Diên Ngọc lên tiếng: “Ta hạ dược khởi hiệu rồi. Hiện tại ngài định xử phạt ta thế nào?”
Lời nàng nói, hoàn toàn không mang theo ý định tránh né.
Chỉ một câu như vậy, khiến hô hấp Hạ Lan Nguy ngừng lại trong thoáng chốc, một sợi dây vô hình nào đó trong cơ thể như đứt phựt một tiếng “bang”.
Giây sau, bàn tay hắn bỗng siết chặt sau cổ nàng, rồi cúi đầu hôn xuống.
Không còn là dáng vẻ nhàn nhạt lúc hỏi chuyện, động tác hắn mang theo chút hung mãnh và điên cuồng, như muốn đem nàng nuốt trọn vào trong.
Hắn đã chẳng nhớ nổi lần cuối cùng chạm vào nàng là khi nào. Quá lâu rồi, hắn chỉ có thể đứng nơi tối tăm, lặng lẽ nhìn nàng từ xa.
Khi không gặp thì còn có thể kìm nén, nhưng một khi đã chạm đến liền không thể dừng lại. Trong lòng hắn khát vọng, từ thân thể đến linh hồn đều đang gào thét chiếm hữu nàng nhiều thêm một chút.
Ban đầu hắn chỉ dừng lại ở môi, nhưng rất nhanh liền hôn dọc xuống cổ, tai… Như thể hắn hiểu rõ từng nơi trên thân nàng, biết rõ hôn ở đâu sẽ khiến nàng mềm nhũn cả người.
Tạ Diên Ngọc toàn thân run rẩy, không nói nổi một lời, chỉ có thể theo bản năng siết chặt lấy vạt áo trước ngực hắn.