Sau BE, Các Nam Chính Đều Trọng Sinh

Chương 9.3

Nhưng con oán quỷ kia cực kỳ giảo hoạt.

Nó dùng tà thuật tạo ra một toà nhà ở vùng ngoại ô Thiên Đô, gọi là Oán Trạch, sau đó trốn trong đó không chịu ra.

Chỉ vào những ngày đặc biệt, nó mới mở cửa “đón khách”, dụ dỗ người vô tội bước vào.

Vài ngày nữa chính là ngày Oán Trạch mở cửa.

Hạ Lan Nguy dự định cải trang thành người đi đường, trà trộn vào trong để hành động.

Tạ Thừa Cẩn khựng lại vài giây.

Vài ngày nữa mới khởi hành, chuyện như vậy rõ ràng để mai nói cũng không muộn, vậy mà Hạ Lan Nguy cứ nhất định phải chọn đêm hôm khuya khoắt để ước gặp hắn.

Nhưng yêu cầu này về lý thì không có gì bất hợp.

Lần này tiến vào Oán Trạch, quả thực cần có người đi cùng đóng giả khách lữ hành vậy nên cần sắp xếp đầy đủ hạ nhân, người hầu bên cạnh để phối hợp diễn kịch.

Hắn trầm giọng đáp: “Người hầu hay là hạ nhân? Ta sẽ an bài.”

Nhưng Hạ Lan Nguy lại thản nhiên nói: “Đều không phải.”

Rõ ràng chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, một người nói ngắn gọn, một người ung dung thư thái.

Thế nhưng không khí trong phòng lại như đông cứng trong một khoảnh khắc, trầm xuống không nguyên do.

Giữa làn hương lan lạnh nhạt lượn lờ trong không khí, Tạ Thừa Cẩn bỗng sinh ra một loại dự cảm…

Chuyện này rất có thể liên quan đến Tạ Diên Ngọc.

Hắn ngẩng mắt nhìn về phía Hạ Lan Nguy, không nói gì.

Hạ Lan Nguy như cười như không, mở miệng: “Nàng dạo gần đây thường xuyên ở cùng ta, ta đi Oán Trạch, nàng hẳn là cũng muốn đi cùng.”

Tạ Thừa Cẩn: “…”

Hạ Lan Nguy lại bổ sung, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Hơn nữa, nàng có vẻ muốn tu hành, dẫn nàng ra ngoài rèn luyện một chuyến, cũng không tệ.”

Không khí xung quanh Tạ Thừa Cẩn khẽ trầm xuống. Hắn cuối cùng mở miệng, giọng lạnh như sương: “Ai?”

Hạ Lan Nguy đưa mắt nhìn hắn.

Sau một lúc im lặng, hắn chậm rãi nhả ra hai chữ, cố tình mang theo chút ác ý mờ mịt: “Tạ Diên Ngọc.”

Tạ Thừa Cẩn lập tức nheo mắt.

Trong đầu hắn chợt hiện lại những cơn mộng gần đây.

Trong mơ, Tạ Diên Ngọc đang muốn leo lên giường Hạ Lan Nguy.

Những giấc mộng hỗn loạn kia có lúc là góc nhìn của nàng, có lúc lại là của chính hắn.

Hắn còn nhớ rõ một đoạn: nàng dùng thủ đoạn hèn hạ dụ dỗ Hạ Lan Nguy, cuối cùng tuy thành công nhưng vô danh vô phận, thân bại danh liệt, làm nhục cả gia tộc.

Tối nay hắn đã phá hủy tình ti cổ, chắc hẳn nàng vẫn chưa kịp làm gì quá đáng.

Nhưng cái mùi lan hương vương trên người nàng…

Không hiểu sao, trong đầu hắn lại hiện lên vệt đỏ nơi cổ nàng, cùng đôi môi sưng đỏ mơ hồ…

Hắn vô thức siết chặt ngón tay, cố gắng xua tan những hình ảnh ấy khỏi đầu.

Ngước mắt nhìn Hạ Lan Nguy, giọng nói trầm lạnh: “Ngươi với nàng… thân thiết đến vậy sao?”

Hạ Lan Nguy không trả lời, chỉ mỉm cười, dường như đang quan sát phản ứng của hắn.

Hắn bắt đầu nghi ngờ.

Tạ Diên Ngọc ở kiếp này hành động rất khác kiếp trước có lẽ có liên quan đến Tạ Thừa Cẩn?

Nhưng nếu Tạ Thừa Cẩn cũng trọng sinh, thì đáng lý đã biết hắn đời trước không hề đòi mang Tạ Diên Ngọc đi Oán Trạch.

Nếu đã nhận ra Hạ Lan Nguy cũng trọng sinh, với tính cách nghiêm khắc bảo thủ như hắn, không thể nào chỉ phản ứng như vậy.

Xem ra… Tạ Thừa Cẩn chưa trọng sinh.

Hạ Lan Nguy đã có được đáp án cần biết, cũng không cưỡng ép nữa.

Dù sao thì hắn cũng không thực sự có ý định đưa Tạ Diên Ngọc theo, bởi vì hiện giờ hắn đã nhận ra không nên chủ động quá mức.

Vì vậy, hắn chỉ nhàn nhạt cười: “Vậy thì đáng tiếc.”

Tạ Thừa Cẩn gật đầu, sắc mặt không đổi: “Còn về chuyện nàng muốn tu hành…”

Hạ Lan Nguy: “Hửm?”

Tạ Thừa Cẩn bình thản tiếp lời: “Trước giờ ta không biết. Nhưng nay đã biết, là huynh trưởng, ta nên phụ trách thay nàng an bài. Không cần Hạ Lan huynh phải bận tâm.”

Một câu nói nghe như lễ độ đúng mực.

Nhưng Hạ Lan Nguy thái dương giật giật, gần như lập tức hiểu rõ ẩn ý bên trong.

Không có thân phận thì không cần xen vào, ta mới là huynh trưởng danh chính ngôn thuận, không cần ngươi quan tâm thay.

Sau khi từ chỗ Hạ Lan Nguy trở về, Tạ Thừa Cẩn trầm ngâm một lát, rồi gọi người hầu vào.

Hắn không rõ tại sao gần đây luôn mơ thấy Tạ Diên Ngọc.

Nhưng những giấc mộng ấy có độ chân thật đáng ngờ.

Dù hắn không biết có phải điềm báo hay không, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép để Tạ Diên Ngọc và Hạ Lan Nguy tiếp tục dây dưa.

Bởi vì nếu giống như trong mộng…

Không danh không phận, bị người bắt quả tang, làm ô uế thanh danh gia tộc.

Thì đó chính là sỉ nhục lớn nhất của Tạ gia.

Là chủ tử Tạ gia, hắn không thể để một người được dưỡng trong nhà như nàng đi làm tiểu thϊếp bên ngoài. Tạ Diên Ngọc cho dù không mang họ Tạ cũng không thể rơi vào cảnh đó.