Tạ Diên Ngọc nghĩ vậy, nhưng trong lòng lại có một chút nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng bắt đầu đi vào tuyến cốt truyện chính.
Nàng nghiêng người dẫn Hạ Lan Nguy vào trong, mời hắn ngồi xuống bên bàn, khẽ liếc mắt nhìn sang bát canh.
Giả như mới phát hiện ra, nàng làm bộ kinh ngạc, mở miệng nói: “Hạ Lan công tử, bát canh này là…”
Hiện tại nàng chỉ muốn mau chóng hoàn thành đoạn cốt truyện này, nên trực tiếp dẫn lời về bát canh giải rượu.
Nghe vậy, Hạ Lan Nguy không hỏi gì khác, chỉ nhàn nhạt tiếp lời: “Nghe nói là do ngươi tự tay nấu?”
Giọng hắn nhẹ nhàng bâng quơ, gần như không thể nhận ra chút tức giận nào.
Tính tình hắn vốn lạnh nhạt, thường dùng thái độ nhàn nhạt để tiêu khiển mọi sự vật, mọi con người quanh mình. Dáng vẻ ung dung, điềm tĩnh ấy đã ăn sâu vào tận xương cốt hắn, nên dù là đang giận, bề ngoài cũng không khác biệt là bao.
Tạ Diên Ngọc vốn giỏi quan sát sắc mặt đoán tâm ý, nhưng với Hạ Lan Nguy, thật sự rất khó nhìn thấu cảm xúc trong lòng hắn.
Vừa rồi nàng suy đoán hắn không vui là vì từng đọc cốt truyện gốc, biết hắn rất ghét bị người khác tính kế. Lại nghe hắn trực tiếp gọi cả họ tên nàng, mới dám chắc rằng hắn thật sự đang tức giận.
Giờ nghe hắn hỏi như vậy, nàng cảm thấy hắn đang tìm cớ gây khó dễ.
Vì thế cúi đầu, thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”
Hạ Lan Nguy lại hỏi tiếp: “Tự tay nấu, sao không đích thân đưa đến?”
Tạ Diên Ngọc không ngờ hắn lại hỏi chuyện chẳng liên quan.
Nàng khựng lại một chút, rồi trả lời: “Bởi vì tạm thời có chút việc.”
“Hắn tìm ngươi?” Hắn hỏi.
“Tạ Thừa Cẩn?”
Nàng ngắt lời: “Không phải. Chỉ là tình cờ gặp nhau ở Dược Các, sau đó hắn tiện đường đưa ta về.”
Chỉ là tình cờ gặp, nghĩa là nàng tự mình đến Dược Các.
Nhưng đời trước, nàng rõ ràng nấu xong liền tự tay mang canh đến cho hắn, nào có chuyện bận việc khác. Rõ ràng là chuyện đã xảy ra từ rất lâu, vậy mà lúc này Hạ Lan Nguy nhớ lại vẫn còn vô cùng rõ ràng.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt vốn dĩ luôn ôn hòa tản mạn lại thêm một tia truy xét: “Đến Dược Các làm gì?”
Muốn hỏi tội, cần vòng vo như vậy sao?
Tạ Diên Ngọc bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. Nàng thật sự không hiểu nổi đêm nay rốt cuộc là làm sao — một người thì cứ bám lấy nàng không tha, người còn lại lại truy hỏi từng chuyện vụn vặt. Càng lúc nàng càng có dự cảm xấu, luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục để hắn hỏi như vậy, mọi chuyện có thể sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nàng đang mải suy nghĩ, nhất thời trầm mặc.
Hạ Lan Nguy cũng im lặng chờ nàng trả lời. Nàng không mở miệng, hắn cũng không giục. Không khí yên ắng kéo dài một lúc.
Ngay sau đó…
Tạ Diên Ngọc đột nhiên quỳ rạp xuống đất, như thể phòng tuyến trong lòng bị đánh sập, vạt áo trước ngực trượt xuống, giọng thấp đi, run rẩy thốt: “Hạ Lan công tử, xin đừng dằn vặt ta ở chốn này nữa… Ta nói hết, ta nhận lỗi. Ta không nên bỏ thuốc vào bát canh giải rượu của ngươi… Ta bỏ thuốc xong thì hối hận ngay, không dám tự tay mang tới, sợ ngươi trách tội, nên mới trốn vào Dược Các. Cầu xin ngươi tha cho ta một lần!”
Hắn cứ mãi không chịu vào thẳng vấn đề, nàng thì mất kiên nhẫn, dứt khoát vạch toang lớp giấy mỏng, trực tiếp nhận tội.
Trong lòng nàng thật ra chẳng có bao nhiêu sợ hãi, nhưng khi nói ra lời này, vẫn cố tình tỏ ra kinh hoàng, đến cả giọng nói cũng run run như thật.
Sau khi lời rơi xuống, Hạ Lan Nguy lại im lặng.
Hắn trầm mặc nhìn nàng, dường như muốn từ nét mặt nàng tìm ra dấu vết đang diễn trò.
Tạ Diên Ngọc không phải kẻ nhát gan. Bề ngoài thì nhu thuận, nhưng bản chất lại rất cứng cỏi, gan cũng lớn, chuyện gì cũng dám làm. Ngay cả nếu hắn thật sự vạch trần chuyện nàng bỏ thuốc, nàng cũng có thể mặt không đổi sắc phủ nhận, thậm chí nếu hắn bắt nàng uống thuốc để chứng minh, nàng vẫn có thể không chớp mắt mà uống hết.
Kiếp trước chính là như vậy.
Hạ Lan Nguy biết nàng là hạng người gì nên dáng vẻ như bây giờ, nhất định là đang diễn. Nàng đang diễn cảnh hối hận vì bỏ thuốc cho hắn.
Một suy đoán mà hắn không muốn đối mặt cuối cùng cũng dần rõ nét trong đầu…
Nếu hắn có thể trọng sinh, vậy tại sao nàng lại không thể?
Chỉ vì không muốn lại có bất kỳ liên quan gì đến hắn, nên nàng không tự tay mang canh đến, nên lúc này mới chủ động nhận chuyện bỏ thuốc.
Ánh mắt hắn nhìn nàng càng lúc càng tối lại, như thể từ sâu trong đáy lòng có thứ gì đó vặn vẹo, âm u đang dâng lên.
Hắn không muốn buông tha nàng.
Kiếp trước, nàng cắt đứt quá gọn gàng. Vậy chẳng lẽ kiếp này cũng muốn tuyệt tình như thế nữa?
Ngón tay trong tay áo nắm chặt thành quyền, hắn phải cố gắng lắm mới đè nén được bao ý niệm đang dồn lên. Đến cả hô hấp cũng vô thức mang theo run rẩy.
Ngay giây sau đó. Hắn lặng lẽ thi pháp.
Đèn trong thính đường đột ngột tắt, trong chớp mắt, bốn phía chìm vào một màu đen đặc, chỉ còn ánh trăng lặng lẽ hắt vào qua ô cửa sổ nhỏ bên hông.
Tạ Diên Ngọc hơi sững người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn quanh.
Nàng muốn đứng dậy để thắp lại đèn, nhưng vừa mới nhấc người, còn chưa đi được hai bước, Hạ Lan Nguy đã bất ngờ tóm lấy cổ tay nàng, kéo mạnh về phía mình.
Khoảng cách giữa hai người trong chớp mắt bị rút ngắn.
Nàng dùng tay kia chống lên bàn mới miễn cưỡng giữ được tư thế đối diện với hắn. Nàng đứng, hắn ngồi, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chưa đầy một cánh tay.