Sau BE, Các Nam Chính Đều Trọng Sinh

Chương 5.2

Thế mà bây giờ, nàng lại đứng trước mặt hắn. Khác với đời trước, nàng không né tránh hắn, không quay người rời đi.

Chỉ là nàng cũng chẳng nhìn hắn, giống hệt như mấy năm về sau ở kiếp trước.

Hạ Lan Nguy nhìn nàng chăm chú rất lâu, cuối cùng mở miệng gọi: “Tạ Diên Ngọc.”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng cả họ tên nàng, xem ra thật sự là đang giận.

Tạ Diên Ngọc chẳng hề cảm thấy sợ, chỉ là thấy hơi khó hiểu…

Nàng có thể hiểu được vì sao hắn tức giận, nhưng giận đến mức này, chẳng lẽ chỉ vì nàng cho hắn dùng thuốc?

Mà thuốc đó, còn chưa tới được miệng hắn. Theo như cốt truyện, người rót thuốc cho nàng mới chính là hắn cơ mà. Tạ Diên Ngọc lại bắt đầu muốn tiếp tục đẩy cốt truyện đi theo đúng hướng.

Dù sao cũng phải đi theo con đường đó, hơn nữa nàng vẫn còn có tình cảm với hắn dù là loại tình cảm nào thì cũng là thích, mà đi hết tuyến cốt truyện này còn có thể tu tiên, nàng chẳng có lý do gì để từ chối. Vì thế, giọng nói vẫn bình thản như thường, ôn hòa gọi: “Hạ Lan công tử.”

Nàng chờ hắn mở miệng trách tội.

Nhưng đợi một lúc lâu, lại nghe giọng hắn từ phía trên đầu rơi xuống: “Vì sao không ngẩng đầu nhìn ta?”

Câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Tạ Diên Ngọc không biết hắn vì sao lại đột nhiên để tâm đến chuyện này. Trước kia mỗi lần gặp hắn, nàng cũng rất ít khi nhìn thẳng vào mắt hắn.

Dù sao thân phận cách biệt, quy củ của thế gia đại tộc lại nhiều, nàng như vậy mà nhìn thẳng vào mắt hắn thì dễ bị coi là vô lễ. Có lẽ hôm nay tâm trạng hắn không tốt, nên chuyện gì cũng có thể lôi ra mà để ý.

“Hạ Lan công tử nói đùa rồi.”

Trong lòng nàng bắt đầu thấy không kiên nhẫn, nhưng bề ngoài vẫn giấu rất khéo, chỉ hơi ngẩng đầu lên một chút, vẫn không nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng ôn hòa nói: “Đêm khuya sương lạnh, không nghĩ tới công tử lại đến đây, để ngài đứng ở đây quả thật là có chút chậm trễ.”

Rồi nàng hỏi: “Hay là để ta đưa công tử đến tiền thính?”

Lời nói vừa khách sáo vừa lễ độ, lại khéo léo lảng tránh câu hỏi của hắn bằng một câu đùa nhẹ, tuy mang ý cho có lệ, nhưng cũng không thể bắt bẻ.

Xuất thân hàn vi, nên nàng từ trước đến nay luôn giữ mình kín đáo, biết rõ thân phận của bản thân, mỗi lời nói, cử chỉ đều được cân nhắc sao cho vừa đủ đúng mực.

Nói chuyện với nàng vốn dĩ phải là chuyện rất dễ chịu.

Nhưng lúc này đây, Hạ Lan Nguy lại thấy hơi nghẹn ngào, như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng.

Hắn mang theo đèn gió, ánh sáng rất sáng, chiếu rõ từng đường nét trên gương mặt nàng, nhưng ánh mắt hắn lại thoáng tối đi.

Tạ Diên Ngọc chờ mãi vẫn không thấy hắn trả lời.

Nàng có thể cảm nhận được hắn đang không vui thậm chí còn không vui hơn cả lúc nãy nhưng nàng thật sự không muốn dỗ dành hắn.

Huống hồ nơi này cũng chẳng thích hợp để đứng lâu.

Sau lưng là thiên thính, nàng và Hạ Lan Nguy đứng ở đây, mà với Tạ Thừa Cẩn chỉ cách nhau một cánh cửa.

Nếu Tạ Thừa Cẩn mà đẩy cửa bước ra, nhìn thấy Hạ Lan Nguy đang đứng đây, thì nàng chẳng phải là bị bắt quả tang tại trận sao?

Chỉ một đêm nay thôi đã đủ khiến thân tâm nàng rã rời, nàng chẳng muốn tốn thêm chút sức lực nào cho mấy chuyện rắc rối kiểu này. Vì thế nàng giả vờ như không thấy được tâm trạng của Hạ Lan Nguy, cũng không chờ hắn trả lời nữa.

Hắn không nói gì, nàng coi như hắn đồng ý, liền dịu giọng nói: “Ngươi đi theo ta.”

Nói xong, nàng nhấc chân bước thẳng về phía tiền thính.

Nhưng đi được một đoạn, vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Lan Nguy vang lên phía sau.

Nếu hắn không đi theo, Tạ Thừa Cẩn mà đẩy cửa ra thì vẫn sẽ thấy hắn thôi. Tạ Diên Ngọc hít sâu một hơi, đè xuống sự thiếu kiên nhẫn đang trào dâng trong lòng, chuẩn bị quay đầu lại, cố nhẫn nại mời hắn lần nữa.

Thế nhưng còn chưa kịp quay đầu, bước chân vừa dừng, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Lan Nguy tiến lại gần.

Hắn quả nhiên theo kịp.

Chỉ là tiếng bước chân có phần gấp gáp, mang theo chút bực bội, chẳng giống với dáng vẻ bình thản, thành thục thường ngày.

Thậm chí khi hắn đến gần, Tạ Diên Ngọc rõ ràng cảm nhận được khí áp quanh người hắn thấp đến mức khiến người ta ngột ngạt, như có một áp lực vô hình đang phủ xuống.

Nàng lựa chọn làm ngơ.

Nếu hắn đã theo sau, vậy nàng cũng không cần quay đầu nói gì thêm.

Nàng tiếp tục bước tới trước.

Chờ đến nơi, nàng đẩy cửa thính đường, liền thấy trên bàn có đặt một bát canh giải rượu.

Là bát canh nàng bảo thị nữ mang đến khi nãy giờ còn nguyên vẹn quay trở lại, không sai được, Hạ Lan Nguy đến tìm nàng để hỏi tội.