Sau BE, Các Nam Chính Đều Trọng Sinh

Chương 5.1

Luyện xong thuốc, đẩy cửa ra, liền thấy Hạ Lan Nguy.

Nàng khựng lại một chút.

Trước kia nàng từng có chút cảm tình với hắn. Người nhà họ Tạ đối xử với nàng chẳng ra gì, còn Hạ Lan Nguy thì lại ôn hòa hơn hẳn. Dù sự ôn hòa ấy chỉ là vẻ ngoài, mang theo đôi phần hờ hững, như thể đang đối đãi một món đồ chơi, nhưng đối với nàng, cảm giác đó vẫn là hiếm có.

Huống hồ gì…

Hạ Lan Nguy sở hữu một gương mặt đẹp đến mức gần như hoàn mỹ, từng đường nét đều vừa vặn: thêm một phần thì quá sắc bén, bớt một phần lại quá mềm mại. Trông hắn chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật hoàn chỉnh.

Dung mạo, thân thế đều thuộc hàng đầu. Nàng thích hắn, cũng không có gì lạ.

Chỉ là sau khi biết được toàn bộ cốt truyện, mỗi khi nhìn hắn, cảm xúc đó lại trở nên mơ hồ kỳ lạ.

Không thể nói là không thích, nhưng hình như đã biến chất ở đâu đó. Cùng lúc ấy, Hạ Lan Nguy cũng trông thấy nàng, bước chân hơi khựng lại.

Hiện tại nàng vẫn chưa ở bên Tạ Thừa Cẩn. Khí lạnh quanh người hắn hình như đã tản bớt đi, song ánh mắt vẫn dừng lại trên người nàng. Tạ Diên Ngọc cảm thấy ánh nhìn ấy có phần khác thường.

Bản chất con người hắn vốn cao ngạo, từ trong xương tủy đã mang theo sự kiêu căng. Hắn chỉ cần nhấc tay là có thể đạt được mọi thứ, cho nên trong mắt hắn, vạn vật đều chẳng có gì khác biệt — tất cả chỉ là những con kiến không đáng để tâm.

Cũng chính vì vậy, hắn không quá để ý đến điều gì, hành xử thường mang vẻ ôn hòa. Nhưng nếu nói là ôn hòa, chẳng bằng nói đó là khinh miệt và cợt nhả thì đúng hơn.

Tạ Diên Ngọc trong mắt hắn cũng không ngoại lệ. Hắn xem nàng như một món đồ chơi nhàm chán để gϊếŧ thời gian, mỗi lần nhìn nàng, ánh mắt đều là kiểu thờ ơ mang vẻ dịu dàng giả tạo ấy.

Thế nhưng lúc này…

Ánh mắt hắn dừng lại nơi nàng, như những sợi dây leo vô hình quấn chặt lấy từ đầu đến chân nàng, trong đó chứa đựng thứ cảm xúc mơ hồ khó hiểu.

Dùng từ “nghiêm túc” để miêu tả ánh nhìn ấy dường như chưa đủ, nhưng giây phút này Tạ Diên Ngọc cảm nhận được rằng người đàn ông kiêu ngạo này, thật sự đã để nàng vào trong mắt.

Nàng nhớ lại nguyên tác, nhớ rằng có đoạn từng viết: Hạ Lan Nguy rất ghét việc bị người khác tính kế.

Vậy nên, ánh mắt kia là đang tức giận? Vì nàng đã giở trò với hắn, cho hắn uống thuốc, khiến hắn khó chịu?

Bị hắn nhìn chằm chằm, Tạ Diên Ngọc bắt đầu thấy bực bội, thật muốn móc mắt hắn ra, nhưng ngoài mặt vẫn cúi đầu hành lễ với vẻ ngoan ngoãn.

Nàng cụp mắt xuống, Hạ Lan Nguy không nhìn rõ biểu cảm của nàng.

Mấy năm sau ở kiếp trước, nàng thậm chí chẳng buồn liếc hắn một cái. Dù có nhìn thấy hắn cũng làm bộ như không thấy. Hắn chỉ có thể đứng nơi góc tối lặng lẽ nhìn nàng, thỉnh thoảng không cam tâm làm vài chuyện nhỏ, mong nàng chú ý đến mình. Nhưng lúc đó, trong mắt nàng đã không còn hắn, đoạn tuyệt sạch sẽ.