Vài hôm trước nàng bị một con bò cạp cắn ở mu bàn tay, vết thương nhợt nhạt, đang dần khép lại. Nàng không ngờ hắn để ý cả vết thương nhỏ như vậy.
Hóa ra lúc nãy nàng kéo tay áo hắn, hắn nhìn chằm chằm tay nàng là lúc ấy đã thấy.
Tạ Diên Ngọc khẽ gật đầu.
Tạ Thừa Cẩn như chỉ tùy tiện hỏi một câu, không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Đi thôi.”
Tạ Diên Ngọc hỏi lại: “Cho bò cạp ăn à?”
Hắn ừ một tiếng. Nàng khẽ thở phào, liền dẫn đường về phía hậu viện.
Cửa hậu viện nằm ở một hướng khác, sau cửa có một gian thiên thính nhỏ, thường ngày nàng dùng để luyện dược và nuôi bò cạp.
Nơi này lại cách thính đường hai hành lang, nếu đứng ở ngoài sân thì có thể bao quát tình hình cả viện, đèn phòng nào sáng đều thấy rõ.
Nhưng một khi bước vào thiên thính trong hậu viện, thì gần như không còn nhìn rõ động tĩnh bên thính đường nữa.
Hai người một trước một sau đi về hướng hậu viện, suốt quãng đường không nói câu nào, vẫn giữ khoảng cách không xa cũng chẳng gần.
Nhưng đến gần hậu viện, Tạ Diên Ngọc lại chủ động níu tay áo Tạ Thừa Cẩn để nói chuyện. Tuy buông tay rất nhanh, nhưng…
Từ bao giờ quan hệ giữa nàng và Tạ Thừa Cẩn lại thân thiết đến thế?
Hạ Lan Nguy đứng bên cửa sổ, thu hết mọi chuyện vào mắt.
Ánh đèn ấm áp rọi lên người hắn, nhưng lại như chẳng xua nổi hàn khí lạnh lẽo toát ra từ tận xương cốt.
Hiện giờ rõ ràng là lúc Tạ Diên Ngọc thích hắn nhất, đến mức vì muốn gần gũi hắn mà cam lòng hạ dược, nói mình không cầu gì, chỉ muốn ở bên hắn.
Lẽ ra mọi việc phải như thế mới đúng.
Thế mà sự thật là nàng chẳng đến gặp hắn, mà lại đi cùng Tạ Thừa Cẩn. Tạ Diên Ngọc không giống như vẻ ngoài nhu thuận, thật ra, thứ nàng muốn rất nhiều: nàng khát khao cuộc sống sung túc, quyền thế trong tay.
Hạ Lan Nguy không phải chưa từng biết điều đó.
Đời trước, nàng từng thành thân với Yêu Tôn, đâm sau lưng thế gia, ai ai cũng biết nàng tham vọng lớn đến nhường nào.
Thế nhưng, hắn vẫn luôn tin rằng nàng thật sự từng thích hắn, rằng tình cảm nàng dành cho hắn không giống với dành cho Yêu Tôn hay vị hôn phu kia. Nếu không, thì diễn cũng giỏi quá rồi.
Chỉ là…
Tạ Diên Ngọc trong xương cốt vốn đã tham luyến quyền thế.
Tạ Thừa Cẩn xuất thân chẳng kém hắn, nếu người kia bằng lòng nâng đỡ nàng, nàng sẽ từ chối sao?
Ánh mắt Hạ Lan Nguy tối lại.
Hắn quay đầu, nhìn về phía góc phòng có thị nữ đang đứng, lạnh nhạt hỏi: “Đêm nay là Tạ Thừa Cẩn gọi nàng ra ngoài sao?”
Thị nữ bị hỏi bất ngờ, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn. Trên mặt Hạ Lan Nguy vẫn giữ vẻ ôn hòa như cũ, nhưng chẳng biết vì sao, chỉ một cái liếc mắt của hắn cũng khiến người ta lạnh sống lưng.
Thị nữ hoảng loạn, không dám nói dối: “Nô tỳ… không biết.”
Hạ Lan Nguy lại hỏi: “Hậu viện có gì?”
Thị nữ đáp: “Là… thiên thính.”
“Còn gì nữa không?”
“Dạ không… chỉ có thiên thính.”
“Dùng để làm gì?”
“Luyện dược ạ.”
Không biết có phải ảo giác hay không, sau câu trả lời đó, dường như hàn khí trên người Hạ Lan Nguy dịu đi đôi chút.
Thị nữ âm thầm thở phào, rụt vào góc, lặng lẽ quan sát hắn. Nhưng chưa được bao lâu, áp lực quanh người Hạ Lan Nguy lại dâng lên, vẻ mặt không đổi, nhưng sự ôn hòa ngoài mặt đã lạnh đi ít nhiều.
Hắn gảy từng cây hương trên lò, như đang tính thời gian, nhưng càng gảy càng nhanh, giống như càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Như đang chờ đợi điều gì đó, mà vẫn chưa thấy xảy ra.
Lúc này, Hạ Lan Nguy mở miệng lần nữa, giọng tuy nhẹ nhưng lại như mang theo băng tuyết: “Nàng luyện dược thường mất bao lâu?”
Thị nữ cúi đầu, không dám nhìn thẳng: “Ước chừng… mười lăm phút.”
Hắn nhìn lò hương.
Đã qua mấy lần mười lăm phút rồi.
Một lúc sau, thị nữ nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
Nàng rón rén ngẩng đầu chỉ thấy vị Hạ Lan công tử kia đã rời đi.
Chẳng qua, hướng hắn đi không phải về phòng mình, mà là đi về phía hậu viện.
Con bò cạp ăn rất chậm, tình ti cổ đem đến lại rất nhiều, phải hơn một canh giờ mới có thể ăn hết.
Hủy cổ cũng không phải chuyện dễ, nếu dùng cách khác thì vừa mất sức lại vừa phiền toái, chi bằng để đám bò cạp ăn sạch cho nhanh.
Tạ Thừa Cẩn ở lại thiên thính chờ, ngồi xem đám bò cạp ăn cổ.
Tạ Diên Ngọc đoán tám chín phần hắn là không yên tâm, lo nàng đợi hắn đi rồi sẽ ngấm ngầm giở trò.
Nhưng nàng vốn chẳng cần tình ti cổ, vì muốn để hắn yên lòng, nàng liền lấy cớ cáo từ, tranh thủ lẻn vào phòng luyện dược bên cạnh, lặng lẽ luyện ra giải dược cho tình ti cổ.