Hắn đẩy cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài. Viện này nằm ở nơi hẻo lánh, đêm xuống tối đen như mực, chẳng thấy lấy một bóng người. Ngay cả thị vệ tuần tra cũng hiếm, không khí im lìm đến mức khiến người ta ngột ngạt.
Hạ Lan Nguy nhìn cảnh sắc lạnh lẽo ấy, bỗng thấy trong lòng có chút phiền muộn khó hiểu.
Hắn không biết Tạ Diên Ngọc khi nào quay về, nhưng cũng đoán sẽ chẳng trễ bao lâu.
Bởi trong trí nhớ hắn, Tạ Diên Ngọc năm ấy yêu hắn tha thiết, sẵn sàng vì hắn mà hạ tình cổ, miệng còn nói không cầu gì cả.
Một người như thế, có thể có việc gì quan trọng hơn hắn?
Nàng chẳng thân quen ai trong Tạ phủ, chắc chắn không phải ra ngoài cùng người khác. Có lẽ chỉ là bận chút chuyện vặt.
Hoặc giả, nàng đã hạ thuốc nên sợ bị hắn trách tội, đành tạm thời tránh mặt. Tình huống bây giờ không giống đời trước, nhưng sự việc thì không thể thay đổi quá nhiều.
Nàng sẽ trở lại.
Hắn sẽ không trách tội nàng.
Chắc chắn nàng sẽ rất vui.
Hạ Lan Nguy thản nhiên nghĩ.
Lúc này, mõ canh điểm vang lên là giờ Hợi, đêm đã khuya.
Hắn lại nhìn ra cửa sổ, chợt thấy xa xa có ánh đèn dầu đang tới gần, như có người cầm đèn đi trong đêm.
Ánh sáng càng lúc càng gần, bóng người dần hiện rõ. Hạ Lan Nguy rốt cuộc cũng nhìn thấy Tạ Thừa Cẩn đang cầm đèn l*иg, bước về phía viện này.
Bên cạnh hắn là Tạ Diên Ngọc.
Hai người không nói một lời, mỗi người đều cúi đầu nhìn đường, nhưng khoảng cách lại rất gần, gần đến mức như sóng vai mà đi.
Tạ Thừa Cẩn còn cố ý bước chậm nửa nhịp, để nàng không bị tụt lại.
Trong bóng tối dày đặc và ánh đèn mờ nhạt, bóng lưng hai người kéo dài dưới ánh sáng, trùng điệp quấn lấy, không hiểu sao lại mang theo chút thân mật mơ hồ, khiến người ta nhìn mà ngột ngạt khó tả.
Đi tới sân ngoài, Tạ Diên Ngọc từ xa đã trông thấy đèn trong thính đường đang sáng.
Nàng còn chưa kịp nghĩ vì sao đèn lại được thắp lên, thì đã phát hiện có một người đứng bên cửa sổ. Là một nam tử mặc áo gấm màu tím nhạt, tóc được búi lên bằng trâm ngọc trắng, toát ra vẻ tản mạn mà tự phụ.
Do đứng ngược sáng, nên khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, khó nhìn rõ diện mạo.
Nhưng dù vậy, Tạ Diên Ngọc vẫn nhận ra người đó là Hạ Lan Nguy.
Nàng không nhìn thấy rõ nét mặt hắn, nhưng không hiểu sao, lại cảm nhận được một luồng hàn ý thoáng qua từ người hắn.
Hắn có vẻ không vui.
Lẽ nào là tới chất vấn nàng?
Tạ Diên Ngọc có chút bất ngờ.
Nàng tự cho mình khá hiểu hắn — Hạ Lan Nguy là loại người ngoài mặt ôn hoà, nhưng bản chất lại kiêu ngạo. Nếu phát hiện nàng hạ dược, theo lý mà nói, hắn hẳn sẽ sai người mời nàng qua chứ không đời nào tự mình đến.
Nàng dừng bước, cảm giác có điều gì đó không ổn. Nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ thì…
“Không đi nữa à?”
Giọng nói trầm thấp của Tạ Thừa Cẩn vang lên ngay bên cạnh.
Thấy nàng đứng lại, hắn cũng ngừng bước, hơi nghiêng đầu, ánh mắt theo tầm nhìn của nàng, định hướng về phía thính đường.
Tạ Diên Ngọc lập tức cảnh giác.
Tạ Thừa Cẩn có khả năng nghi ngờ nàng từng động vào tình ti cổ, chỉ là không có bằng chứng, nên mới ngầm dò xét. Nếu lúc này để hắn thấy Hạ Lan Nguy, chẳng khác nào “bắt tận tay, day tận trán”, đến lúc đó sẽ không còn là gõ nhẹ nữa.
Thấy Tạ Thừa Cẩn sắp nhìn thấy cảnh trong thính đường, nàng lập tức kéo tay áo hắn lại: “Huynh trưởng.”
Tạ Thừa Cẩn không thích tiếp xúc thân thể với người khác, ngay cả việc bị kéo tay áo cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Nhưng hành động này của nàng thành công khiến hắn thu lại ánh mắt, rũ mắt nhìn tay áo mình bị nàng kéo lấy.
Hắn quen mặc y phục màu tối, tay nàng lại trắng bệch, nổi bật rõ ràng giữa màu áo đen.
Ngón tay nàng dài, gầy, nhìn qua thanh tú, nhưng không yếu ớt như vẻ ngoài mà ngược lại, ẩn chứa một loại cảm giác có lực.
Hắn không nói gì.
Tạ Diên Ngọc thấy ánh mắt hắn nhàn nhạt dừng lại trên tay mình, mới nhớ ra hắn có lẽ không thích bị người khác chạm vào.
Nàng thức thời rút tay về. Ống tay áo bị buông ra, lưu lại hai vết gấp mờ mờ.
Tạ Thừa Cẩn thu lại ánh nhìn, lúc này mới mở miệng hỏi: “Sao thế?”
Tạ Diên Ngọc nét mặt không thay đổi, vẫn giữ dáng vẻ cúi đầu ôn hòa như cũ: “Ta nuôi ít bò cạp ở hậu viện, chợt nhớ chúng nó đều ăn độc cổ. Ngươi chẳng phải muốn hủy tình ti cổ sao? Chi bằng dùng nó cho chúng làm thức ăn.”
Tạ Diên Ngọc tuy trong lòng âm trầm sắc bén, nhưng ngoài mặt lại giấu rất kỹ.
Thường ngày trông nàng mềm mỏng như một khóm cỏ lau dịu dàng vô hại, chẳng ai nghĩ nàng lại là người dám nuôi thứ kịch độc như bò cạp.
Nhưng lúc này nàng cũng chẳng ngại nói thẳng, loại việc này giờ chẳng còn gì phải giấu. Nàng nói xong, không thấy Tạ Thừa Cẩn đáp, liền ngẩng đầu nhìn sang.
Tạ Thừa Cẩn cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt giao nhau, hắn mới lạnh nhạt hỏi: “Vết thương trên tay là do bò cạp cắn?”