Nói xong lời, Tạ Diên Ngọc liền xoay người định rời đi.
Mới đi được hai bước, sau lưng lại vang lên giọng Tạ Thừa Cẩn: “Ngươi định đi đâu?”
Bước chân nàng dừng lại: “Về phòng.”
Nàng muốn mau chóng trở về luyện thuốc giải. Hơn nữa Tạ Thừa Cẩn hôm nay khác thường đến mức khó đoán, nàng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, chỉ muốn tránh xa cho yên thân.
Hắn đã làm lỡ của nàng không ít thời gian, trong lòng nàng bắt đầu khó chịu, quay đầu lại, hỏi: “Muộn như vậy rồi, huynh trưởng còn lo ta chạy loạn ngoài đường sao?”
Ngữ khí vẫn dịu dàng như thường.
Nếu không phải Tạ Thừa Cẩn gần đây liên tục mơ thấy nàng, mơ đến đủ kiểu suy nghĩ u ám trong đầu nàng, thì thật sự không nghe ra trong câu nói ấy ẩn chứa bao nhiêu mỉa mai, châm chọc.
Tạ Thừa Cẩn nhìn nàng. Ngón tay hơi động, bất chợt nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ: muốn xé rách cái vẻ ngoài ngoan ngoãn này của nàng ra xem thử.
Hắn đè nén suy nghĩ đó xuống, nét mặt không chút biểu cảm, đưa tay đóng cửa phòng tối lại.
Sau đó, thản nhiên đáp: “Ừ.”
Tạ Diên Ngọc nhíu mày: “Ta sẽ không chạy lung tung.”
Tạ Thừa Cẩn bước đến bên cạnh nàng: “Trời đã tối, ta đưa ngươi về.”
Cùng lúc đó, tại viện của Tạ Diên Ngọc.
Dù Tạ Diên Ngọc chỉ là một dưỡng nữ danh nghĩa trong Tạ gia, thân phận không được ai thật lòng coi trọng, nhưng so với hạ nhân, nàng vẫn được đãi ngộ tốt hơn nhiều.
Sân nhỏ nàng ở tuy không lớn, nhưng cần gì có đó như phòng ngủ, thư phòng, phòng ở cho thị nữ, thậm chí còn có cả thính đường để tiếp khách. Chỉ là thính đường này xưa nay chưa từng có ai ghé qua.
Bởi Tạ Diên Ngọc không có bạn bè, càng không có khách. Ban đêm, nơi đây thường tăm tối vắng lặng. Nhưng hôm nay lại khác.
Thính đường sáng đèn.
Bên trong, Hạ Lan Nguy đứng trước cửa sổ.
Hắn tới đây vốn không ai mời.
Tạ Diên Ngọc không đích thân mang canh giải rượu đến. Hắn hỏi thị nữ, thị nữ đáp rằng canh do Tạ Diên Ngọc tự tay nấu, nhưng vì có việc gấp nên không thể tự mình đưa tới.
Hắn hỏi thêm, thị nữ cũng không biết nàng đi đâu, làm gì. Hắn truy vấn thêm, thị nữ ấp úng đáp: “Bình thường tiểu thư chẳng có việc gì gấp cả. Nếu có thì chắc là thật sự có chuyện quan trọng lắm nên mới không tới.”
Chuyện quan trọng hơn hắn?
Hạ Lan Nguy nghe vậy thì cười nhạt trong lòng. Nhưng hắn vẫn bảo thị nữ đưa hắn đến viện của Tạ Diên Ngọc.
Thậm chí còn dặn, canh giải rượu chưa uống thì mang về.