Sau BE, Các Nam Chính Đều Trọng Sinh

Chương 3.3

Hắn vốn không thích tiếp xúc thân thể với người khác, dù chỉ là chạm khẽ như chuồn chuồn lướt nước cũng khiến hắn khó chịu.

Vì thế, phản ứng của hắn chậm hơn nửa nhịp.

Khi Tạ Diên Ngọc gần như đã rút tay về, hắn đột nhiên lật tay lại, nắm chặt lấy cổ tay nàng. Tạ Diên Ngọc không giãy giụa.

Nàng ngẩng mắt nhìn hắn, vừa đúng lúc che giấu hết những cảm xúc âm trầm nơi đáy mắt, giọng điệu mềm mỏng ôn hòa: “Huynh trưởng, có chuyện gì sao?”

Thoạt nhìn nàng rất biết nghe lời.

Hiểu ý, khéo léo, giống như một cành cỏ lau mềm mại, gió thổi chiều nào liền rạp về phía đó.

Tạ Thừa Cẩn rõ ràng đang thử nàng, từng bước từng bước ép tới, không ngờ ép đến mức này nàng lại dám trực tiếp ra tay giành lấy, khiến hắn có chút bất ngờ.

Hắn bỗng nhớ đến những giấc mộng gần đây.

Gần đây hắn hay mơ thấy Tạ Diên Ngọc. Trong mộng là những tình tiết kỳ lạ hỗn loạn.

Có khi mơ thấy nàng đầu quân cho Yêu tộc, phản bội thế gia.

Có khi mơ thấy chính mình giam lỏng nàng, nàng cầm dao uy hϊếp hắn…

Những giấc mơ đó chẳng có mở đầu hay kết thúc, rời rạc vụn vặt, không đầu không đuôi.

Thậm chí còn có lúc, hắn thấy mọi việc từ góc nhìn của nàng, cảm nhận được cả ý nghĩ của nàng.

Phần lớn những suy nghĩ ấy đều vô cùng đen tối. Hôm nay muốn trèo lên phượng chi cao, ngày mai muốn giẫm lên đầu người khác, thậm chí còn ghen tị hắn được sinh ra trong nhung lụa, thầm nguyền rủa hắn chết sớm một chút.

Hắn thậm chí còn mơ thấy nàng lén lấy tình ti cổ, muốn hạ dược Hạ Lan Nguy.

Hắn không hiểu vì sao mình lại cứ mơ thấy nàng.

Nhưng có một điều không thay đổi.

Trong mộng, Tạ Diên Ngọc luôn mang vẻ âm trầm và sắc bén, giống như một lưỡi dao mỏng mềm.

Không hề giống với nàng bây giờ. Một vẻ ngoài ngoan ngoãn, biết điều, mềm mại như nước.

Tạ Thừa Cẩn cụp mắt, không nhìn nàng nữa, siết chặt cổ tay nàng, rút lại lọ tình ti cổ trong tay nàng, lãnh đạm nói: “Không phải đưa cho ngươi.”

Hắn như không có chuyện gì, rút tay về: “Chỉ là cho ngươi nhận mặt một lần, tránh ngộ nhỡ lấy nhầm.”

Tạ Diên Ngọc: “…”

Có bệnh à?

Tạ Thừa Cẩn lại nói tiếp: “Nhưng bây giờ ta cảm thấy…”

Tạ Diên Ngọc tùy ý “Ừm?” một tiếng.

Tạ Thừa Cẩn mặt không biểu cảm, cúi mắt nhìn nàng: “Thứ như tình ti cổ, có lẽ huỷ sạch sẽ sẽ tốt hơn.”

Ban đầu hắn cũng chưa có ý định này. Hôm nay đến đây, một phần là vì gần đây liên tục nằm mơ thấy nàng, phần khác là để kiểm tra lại ghi chép sử dụng cổ độc trong phòng.

Hắn không tìm được gì bất thường trong sổ ghi chép, đoán rằng có lẽ nàng vẫn chưa đυ.ng tới tình ti cổ. Sau khi bất ngờ gặp nàng tại đây, hắn liền nổi hứng muốn thử xem, xem thử nàng có thật sự giống như trong mộng hay không.

Mà giờ đây, hắn cảm thấy, có lẽ nàng thực sự từng có ý định dùng tình ti cổ.

Giống hệt trong giấc mơ kia.

Nàng có thể không hề giống vẻ ngoan ngoãn bên ngoài như vậy.

Tạ Thừa Cẩn vốn dĩ không có nhiều ác cảm với vị kế muội này, nhưng cũng chẳng có chút thiện cảm nào. Trong mắt hắn, nàng chẳng khác gì hoa cỏ cây cối hay đám hạ nhân trong viện, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Hắn không quan tâm nàng là người thế nào. Nhưng đã mang danh huynh muội, hắn sẽ không cho phép nàng gọi hắn là “công tử” như bọn hạ nhân, cũng càng không thể chấp nhận nàng làm ra chuyện mất mặt như hạ dược người khác.

Nếu nàng thật sự giống như những gì hắn mơ thấy. Vậy thì tốt nhất cứ tiêu hủy hết những thứ như tình ti cổ cho chắc.

Bên kia.

Nghe hắn nói muốn huỷ toàn bộ tình ti cổ, trong lòng Tạ Diên Ngọc không gợn sóng gì nhiều vì dù sao nàng cũng không cần đến thứ này nữa.

Nàng hỏi: “Ngươi định huỷ hết trong đêm nay sao?”

Tạ Thừa Cẩn khẽ gật đầu: “Ừ.”

Tạ Diên Ngọc tuy không cần tình ti cổ, nhưng lại rất cần những dược liệu để điều chế giải dược đi kèm với cổ ấy.

Lúc nãy nàng còn đang lo không thể giở trò lấy được thuốc ngay dưới mí mắt hắn, giờ nghe hắn nói muốn tiêu huỷ, liền thấy cơ hội đến.

Nàng nói tiếp: “Trong tay ngươi đây là tất cả sao? Nếu còn nữa thì để ta giúp ngươi lấy ra.”

Tạ Thừa Cẩn liếc sang ngăn tủ đựng cổ độc, ra hiệu nàng đi lấy.

Hắn dõi mắt theo từng cử động của nàng, không chút lo lắng nàng sẽ giở trò.

Thứ nàng từng có ý định dùng, tốt nhất chính tay nàng mang ra cho hắn tiêu hủy.

Hắn đang gõ thử nàng.

Mà Tạ Diên Ngọc cũng chẳng thèm để tâm hắn có đang gõ hay không.

Được hắn cho phép, nàng lập tức bước tới ngăn tủ đựng tình ti cổ.

Trong một ngăn tủ có xếp nhiều loại dược liệu và cổ độc khác nhau, được sắp riêng từng ô.

Nàng giả vờ như không biết tình ti cổ nằm ở đâu, kéo từng ngăn ra xem một lượt.

Nhân lúc đó, nhanh chóng, thành thạo, nàng khéo léo nhặt vài nguyên liệu điều chế giải dược, giấu vào tay áo.

Lúc này mới giả vờ như vừa tìm thấy, chậm rãi kéo ra ngăn đựng tình ti cổ, dưới ánh mắt giám sát của Tạ Thừa Cẩn, đem tất cả lấy ra, sau đó đặt vào tay hắn, cười nhẹ: “Huynh trưởng, xin mời.”