Hắn vốn cao cao tại thượng, nàng thì thân phận hèn mọn. Nàng không có tư cách không yêu hắn, không có tư cách thay lòng đổi dạ. Dựa vào cái gì mà nàng có thể rời đi dứt khoát, không lưu lại dù chỉ một sợi tơ tình?
Cái túi thơm nàng để lại, hắn luôn mang theo bên người suốt bao năm… không phải bởi vì yêu.
Không phải.
Hắn mang nó, giống như để cười nhạo nàng.
“Ngươi xem, ngươi tưởng rời đi dứt khoát thế à? Còn không phải để lại thứ này cho ta, để ta mang theo từng ngày từng đêm?”
Một cái túi thơm. Hắn mang suốt rất nhiều năm.
Nhưng lúc này, mở mắt ra đã trở về năm ấy. Năm Tạ Diên Ngọc còn chưa bị hắn đẩy ra xa, chưa bị người đời nhạo báng, chưa vướng vào thù oán với bất kỳ ai…
Hạ Lan Nguy bỗng thấy trống rỗng.
Giống như trong lòng vừa bị ai đó xé rách ra một khoảng, một thứ gì đó khó gọi tên len lỏi trào lên, chảy đầy lòng ngực hắn. Mơ hồ. Phức tạp. Lẫn lộn giữa hối hận, tiếc nuối và…
Chờ mong.
Nếu lần này, hắn đem nàng về Hạ Lan thị… nàng có còn đính hôn với kẻ khác không? Có còn thành thân với người khác không?
Nàng hiện tại thích hắn.
Nàng đang đứng ngoài cửa.
Khóe môi hắn nhếch khẽ, biểu cảm ôn hoà tản mạn như thường ngày, ngón tay vô thức vân vê góc áo, sau đó bước tới mở cửa.
Cánh cửa hé ra. Đập vào mắt hắn lại là khuôn mặt xa lạ của một nữ tỳ.
Bên kia.
Tạ Diên Ngọc nghe Tạ Thừa Cẩn hỏi, không trả lời ngay.
Quả thật, lần này nàng tới không phải để lấy tình ti cổ, nhưng dù thế nào, nàng vẫn chột dạ trong thoáng chốc.
Chẳng lẽ sáng nay nàng lén lấy tình ti cổ đã bị hắn phát hiện? Hắn đang thử nàng?
Không đúng.
Nàng chỉ lấy một ít, số lượng cực nhỏ, còn cẩn thận kiểm kê phần dư trong ngăn chứa, thậm chí đã động tay động chân trong sổ ghi chép dược liệu.
Đây không phải lần đầu nàng lén lấy đồ trong phòng tối, và mỗi lần đều làm rất sạch sẽ, chưa từng để lộ dấu vết. Lần này cũng không ngoại lệ.
Nghĩ đến sáng nay lúc vụиɠ ŧяộʍ lấy cổ, nàng lại thêm chắc chắn. Sự chột dạ trong lòng nhanh chóng biến mất.
Vẻ mặt nàng vẫn bình thản, đáp lời hắn: “Không phải.”
Giọng nói mềm mại, bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ đang nói dối. Vì đúng thật không phải nàng tới tìm tình ti cổ.
Tạ Thừa Cẩn không nói gì, lại hỏi: “Ngươi biết đây là gì không?”
Tạ Diên Ngọc tất nhiên là biết.
Nhưng hôm nay Tạ Thừa Cẩn thật kỳ lạ. Tuy thái độ hắn vẫn lạnh nhạt như thường ngày, nhưng cách cư xử lại có chút khác thường.
Nàng không rõ hắn đang định làm gì, vì thế không muốn nói thật.
Nhưng từ ánh mắt hắn khi nàng bước vào rõ ràng hắn đang quan sát rất kỹ, cũng không phải người dễ lừa. Trước mặt người như vậy, không thể chơi trò khôn vặt.
Vì thế nàng chọn cách im lặng.
Không khí lại rơi vào yên ắng.
Ánh đèn trong phòng tối hắt lên gò má nàng, khiến sườn mặt càng thêm thanh tú tái nhợt.
Tạ Thừa Cẩn nhìn nàng thật lâu, giọng nhàn nhạt vang lên: “Đây là tình ti cổ.”
Tạ Diên Ngọc cụp mắt không đáp.Tạ Thừa Cẩn lại tiếp tục: “Nó có tác dụng thôi tình. Nếu không có giải dược, sau khi dùng sẽ phải giao hợp âm dương mới có thể giải cổ.”
Đây là lời giải thích công dụng của tình ti cổ. Nếu là người khác nói, có lẽ sẽ cố ý tránh né, uyển chuyển lựa từ, chứ không nói thẳng ra như thế. Nhưng hắn nói bằng giọng điệu nhàn nhạt, không mang theo chút cảm xúc nào. Dù cho nội dung là chuyện mẫn cảm như vậy, lại vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt, chẳng hề vương chút tà niệm hay sắc khí nào, tựa như đang truyền đạt một sự thật rất đỗi bình thường.
Giống như chỉ là đang dạy nàng cách phân biệt một loại cổ độc.
Trong lòng Tạ Diên Ngọc lại càng thấy cảm giác kỳ quái đậm hơn.
Nàng luôn có cảm giác hắn đang gián tiếp ám chỉ điều gì, rõ ràng chỉ đứng trước mặt nàng, dùng giọng nói lãnh đạm giảng giải công dụng của cổ độc, nhưng lại khiến nàng có ảo giác bản thân đang bị ép sát từng bước một.
Tạ Diên Ngọc vốn giỏi nhẫn nhịn, cũng biết cách che giấu dã tâm, nhưng không phải là người không biết nổi giận.
Bị người ta dồn ép đến mức khó chịu, nàng liền tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn. Cụp mắt xuống, ánh nhìn mang theo lạnh lẽo, nàng nhìn vào lòng bàn tay Tạ Thừa Cẩn, lạnh nhạt nói: “Tuy rằng đây không phải thứ ta muốn tìm…”
Âm giọng nàng rất bình tĩnh: “Nhưng ngươi lại cố ý đưa nó ra trước mặt ta, còn dạy ta cách nhận biết, ta thật sự không hiểu ý của ngươi là gì. Nếu ngươi muốn ban tặng nó, vậy thì ta xin nhận, không khách khí nữa.”
Nói dứt lời, nàng vươn tay cầm lấy tình ti cổ trong tay hắn. Khi cầm lấy, đầu ngón tay nàng vô tình lướt qua lòng bàn tay hắn.
Tay Tạ Thừa Cẩn đầy vết thương cũ mới đan xen, có vài vết vừa mới đóng vảy, bị nàng chạm vào, liền dấy lên một cảm giác nhột nhạt nhẹ thoảng.
Hắn hơi nheo mắt.