Sau BE, Các Nam Chính Đều Trọng Sinh

Chương 3.1

Trong lòng bàn tay hắn, những vết sẹo cũ mới đan xen, che phủ cả đường sinh mệnh, nhìn vô cùng dữ tợn.

Nhưng lúc này, thứ cần chú ý không phải là những vết sẹo đó. Vì Tạ Diên Ngọc trông thấy rõ là trong tay hắn đang cầm lọ tình ti cổ.

Sau đó, nàng nghe thấy hắn hỏi: “Ngươi đang tìm thứ này?”

Bên kia.

Một viện nhỏ phía Tây của Tạ phủ.

Gã người hầu đứng bất động, ánh mắt vừa sợ hãi vừa hoang mang nhìn sắc mặt Hạ Lan Nguy.

Hắn chưa từng thấy Hạ Lan Nguy thất thố đến vậy. Mà hoang mang là bởi vì…

Khi nãy Hạ Lan Nguy vừa uống rượu xong đang nghỉ ngơi, không biết có phải gặp ác mộng hay không, vừa tỉnh lại liền đưa tay sờ vào bên hông.

Ngay sau đó sắc mặt hắn tối sầm lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Túi thơm của ta đâu?”

Hạ Lan Nguy từ trước đến nay là người ưa sạch sẽ, trên người toàn thân bạch y như ngọc, xưa nay chưa từng mang theo vật nhỏ linh tinh như túi thơm.

Gã người hầu kinh ngạc: “Công tử… công tử đang nói túi thơm nào ạ?”

Túi thơm nào?

Tất nhiên là cái túi thơm năm đó Tạ Diên Ngọc từng tặng cho hắn.

Năm nàng chết, chẳng để lại gì cho hắn ngoài cái túi thơm ấy. Hắn cũng không rõ là tìm thấy trong góc xó nào, nhưng từ lúc có được, hắn chưa từng rời nó khỏi người, dù nó đã phai màu, xỉn cũ.

Vậy mà hôm nay… lại biến mất.

Đáy mắt Hạ Lan Nguy tràn đầy hắc khí, u ám khó lường.

Một kẻ luôn khoan thai tự tại, lúc này lại tỏa ra khí lạnh khiến người hầu quỳ rạp dưới đất cũng không dám ngẩng đầu. Gã run rẩy dập đầu: “Công tử, thực sự… thực sự không có cái túi thơm nào…”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, sau đó là tiếng báo truyền: “Công tử, Tạ tiểu thư đưa canh giải rượu tới, đang đợi ở ngoài.”

Trong phòng yên lặng đến nghẹt thở.

Người hầu vẫn quỳ, run rẩy toàn thân, như bị áp lực vô hình đè nặng, không thở nổi.

Nhưng đúng lúc đó gã lại cảm thấy một luồng sát khí bủa vây vừa rồi bỗng nhiên tan biến. Không biết là ảo giác hay thật.

Sao lại thế?

Gã người hầu rón rén ngẩng đầu, liền thấy Hạ Lan Nguy như vừa sững người trong khoảnh khắc. Ngay sau đó, ánh mắt hắn rũ xuống, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của gã.

Người hầu cả kinh, đang định tiếp tục dập đầu, lại nghe thấy Hạ Lan Nguy khẽ hỏi: “Tạ tiểu thư? Là ai?”

Gã ngẩn ra, môi run run, không biết có nên trả lời hay không. Nhưng Hạ Lan Nguy cũng không đợi. Ánh mắt hắn quét qua gian phòng, bắt đầu quan sát kỹ mọi thứ xung quanh.

Trang trí nơi này… rõ ràng là khách phòng của Tạ phủ.Ánh mắt hắn hơi co lại, như vừa nhận ra điều gì, trầm mặc trong chốc lát, rồi khẽ cất tiếng: “Năm nay… là năm nào?”

Người hầu khẽ khàng đáp ra niên đại hiện tại. Hạ Lan Nguy nghe rõ, lại im lặng thêm một hồi lâu.

Chuyện trọng sinh không phải điều khó tiếp nhận, hắn vẫn luôn tỉnh táo. Trong đầu, hắn lặng lẽ ôn lại từng mảnh ký ức ứng với năm này.

Năm nay, hắn nhận lời mời đến Tạ phủ nghỉ ngơi một thời gian. Sau yến tiệc, Tạ Diên Ngọc mang canh giải rượu đến cho hắn, bên trong hạ tình ti cổ, còn nói: “Không có cầu gì cả, chỉ là thích ngươi mà thôi.”

Thế nhưng nhiều năm sau đó, nàng đính hôn với người khác, thành thân với người khác. Năm ấy nói thích hắn, sau lại chẳng buồn liếc nhìn hắn thêm một lần. Cổ độc cũng bị giải.

Hạ Lan Nguy luôn tự nói với bản thân rằng hắn không yêu nàng.

Nàng không để tâm đến hắn, thì hắn cũng không hạ mình đi tìm nàng, chỉ lặng lẽ dõi theo từ xa, nhìn nàng từng ngày một… cho đến khi nàng chết, mà hắn vẫn chưa kịp nói với nàng thêm một lời nào.

Hắn từng cho rằng, đó chỉ là không cam lòng.