Nàng theo đường cũ đi vào Dược Các, vòng qua giá đựng dược liệu, dừng lại trước một bức tường đá cuối phòng.
Sau bức tường đá đó là một gian phòng tối nơi cất giữ các loại cổ độc và tài liệu luyện dược, trong đó bao gồm cả tình ti cổ và thuốc giải của nó. Nơi đó được xem là một trong những cấm địa của Tạ gia.
Với thân phận dưỡng nữ, Tạ Diên Ngọc không có tư cách ra vào chỗ này. Nhưng nàng đã sớm suy nghĩ tìm cách vào được đó là nàng tự mình tìm ra cơ quan mở cửa bí mật.
Nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có ai, nàng đưa tay ấn vào cơ quan giấu kín, đồng thời dùng một tấm gương nhỏ để phản chiếu ánh sáng theo hướng cố định.
Một tiếng “cụp” nhẹ vang lên.
Bức tường đá chậm rãi hé mở ra một khe nhỏ. Tạ Diên Ngọc vừa định bước vào, thì bất chợt phát hiện bên trong lại sáng đèn.
Có người.
Một nam nhân đang ngồi trong gian phòng, trên tay lật giở một quyển sách ghi chép về các loại cổ độc. Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu, ánh mắt quét tới nàng.
Khuôn mặt hắn tuấn mỹ, nét nào ra nét nấy, rõ ràng mà lạnh lùng, giống như được phác họa bằng mực đen. Mũi cao, đôi môi mỏng, nước da tuy nhợt nhạt nhưng lại không yếu ớt, mà ngược lại càng khiến cả người toát lên vẻ lạnh giá, giống như một khối băng được tạc ra, xa cách mà cao ngạo.
Người ấy chính là kế huynh của nàng, Tạ Thừa Cẩn.
Tạ Diên Ngọc khựng lại một chút.
Tạ Thừa Cẩn… tại sao lại có mặt ở đây?
Nàng và hắn vốn không thân. Dù trên danh nghĩa là huynh muội, nhưng nàng vẫn luôn ghen ghét hắn, hận hắn vừa sinh ra đã là công tử thế gia, cao cao tại thượng, cái gì cũng có sẵn trong tay.
Tạ Thừa Cẩn đối với nàng cũng không ưa gì. Tuy hắn không nói gì rõ ràng, nhưng giờ đây Tạ Diên Ngọc đã biết cốt truyện, tự nhiên cũng rõ ràng hắn nghĩ thế nào về nàng.
Trong nguyên văn, hắn chỉ từng nói về nàng có hai câu.
“Mất mặt Tạ gia.”
“Chỉ biết nói hay, làm thì dở, chẳng ra cái thể thống gì.”
Tạ Diên Ngọc lật lại cốt truyện trong đầu, phát hiện nàng và Tạ Thừa Cẩn thật sự không có quá nhiều dây dưa.
So với những nam chủ khác, giữa nàng và hắn chỉ có một đoạn liên quan đến chuyện giam lỏng và bỏ trốn.
Chuyện là sau khi bị vị hôn phu từ hôn, chuyện giữa nàng và Hạ Lan Nguy cũng bị vạch trần, Tạ Thừa Cẩn vì bảo toàn danh tiếng cho Tạ gia, liền đem nàng nhốt lại, không cho xuất hiện trước mặt người ngoài.
Ngay lúc nàng đang nghĩ đến đoạn ấy, thì Tạ Thừa Cẩn đã mở miệng, giọng nói trầm thấp dễ nghe, nhưng lạnh nhạt như gió đêm: “Tới đây làm gì?”
Tạ Diên Ngọc lập tức đè suy nghĩ trong đầu xuống, cúi người hành lễ rồi đáp: “Bẩm công tử, ta đến lấy chút đồ.”
Giữa hai người chưa từng có quá nhiều tiếp xúc, đây có thể xem là lần đối thoại chính thức đầu tiên. Nhưng nàng hiểu rõ thân phận mình dù là dưỡng nữ, nhưng trước mặt hắn vẫn chỉ là một người hạ nhân, nên phải gọi hắn là công tử, phải hành lễ.
Chỉ là lúc vừa nói dứt câu, nàng cảm thấy ánh mắt Tạ Thừa Cẩn dừng lại trên người mình, chăm chú và sâu lắng.
Một lát sau.
Tạ Diên Ngọc thoáng thấy Tạ Thừa Cẩn đứng dậy, từng bước đi đến bên cạnh nàng.
Hắn vóc người rất cao, khi đứng trước mặt nàng, bóng dáng liền phủ kín cả ánh sáng, khí thế y như chính con người hắn — lạnh lùng và áp bức.
Tiếng nói trầm thấp rơi xuống từ đỉnh đầu nàng: “Ngươi vừa rồi gọi ta là… công tử?”
Tạ Diên Ngọc không ngờ hắn sẽ hỏi câu này, hơi sững lại một chút, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng.
Tạ Thừa Cẩn là người cực kỳ câu nệ lễ nghi, dù không ưa gì nàng, nhưng vẫn coi trọng danh phận kế huynh muội. Trong mắt hắn, nàng nên gọi hắn là huynh trưởng, chứ không phải “công tử” lạnh nhạt như người ngoài.
Giả tạo.
Tạ Diên Ngọc cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, gọi một tiếng: “Huynh trưởng.”
Tạ Thừa Cẩn không tỏ thái độ, chỉ hỏi tiếp: “Ngươi chẳng phải tới tìm đồ sao?”
Hắn không hỏi nàng làm cách nào mở được cửa phòng tối, cũng chẳng tra hỏi nàng muốn tìm thứ gì. Chỉ hơi nghiêng người, nhường ra một khoảng: “Tìm đi.”
Rõ ràng không có ý định rời khỏi.
Dù gì nơi này cũng được xem là cấm địa của Tạ gia, hắn chắc chắn sẽ không để nàng một mình ra vào thoải mái, dĩ nhiên phải trông chừng.
Tạ Diên Ngọc hiểu điều đó. Lời đã nói ra, bây giờ không thể không làm. Chỉ là nàng vốn dĩ đến đây để trộm tài liệu luyện thuốc, lúc này có hắn nhìn chằm chằm, nàng làm sao có thể quang minh chính đại mở ngăn tủ, lấy dược liệu rồi bước ra như không có chuyện gì?
Ánh mắt hắn rơi thẳng lên người nàng, ánh nhìn lạnh lẽo, cảm giác áp bức đè nặng đến từng hơi thở.
Tạ Diên Ngọc đành phải cắn răng bước vào trong phòng, giả vờ như đang tìm kiếm, quanh quẩn vài vòng, cuối cùng vẫn không thể động đến bất kỳ vật gì, đành phải quay trở ra.
Vừa ra tới, liền nghe hắn hỏi: “Không tìm được?”
Tạ Diên Ngọc mỉm cười: “Không thấy, chắc ta nhớ nhầm rồi. Đồ vật không ở đây, ta đi chỗ khác tìm xem.”
Tạ Thừa Cẩn không nói gì.
Hắn vẫn như thường, khuôn mặt lãnh đạm, ánh mắt không hiện cảm xúc. Cái kiểu nhìn của hắn khi đánh giá người khác, lạnh lùng và thâm trầm, hiện giờ cũng y hệt như vậy.
Hắn không lên tiếng, Tạ Diên Ngọc cũng không dám tự tiện rời đi. Không biết hắn đang nghĩ gì, nàng đành nhẹ nhàng cúi đầu, yên lặng chờ.
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng lạ thường, như đông lại giữa làn hơi lạnh.
Tạ Diên Ngọc rũ mắt xuống, trong lòng đã bắt đầu không kiên nhẫn, cảm giác lạnh buốt từ xương sống lan ra đầu ngón tay.
Nhưng đúng lúc ấy, nàng thấy hắn… đưa tay ra.