Tạ Diên Ngọc khẽ nghiêng đầu, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, giọng vẫn bình tĩnh: “Ta đi theo cốt truyện, nhưng không có nghĩa là phải đi từng bước y hệt như vậy.”
Hệ thống ngơ ngác.
[Ý ngươi là…]
Tạ Diên Ngọc không trả lời ngay, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đâu có nói là không hạ dược?”
Hệ thống sửng sốt, sau đó kinh hãi.
[Ngươi vẫn hạ tình cổ trong canh giải rượu?]
Tạ Diên Ngọc cúi đầu, gỡ xuống tấm băng trên cổ tay, một vệt đỏ nhợt nhạt hiện lên đó là nơi nàng vừa nhỏ máu.
Tình cổ cần dẫn, không phải bằng máu thì bằng tâm.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng thị nữ đã khuất, giọng nói lạnh như nước: “Ta chỉ là đổi người đem canh tới. Nhưng canh kia, vẫn là của ta.”
Hệ thống lặng im trong chốc lát, cuối cùng run rẩy kết luận.
[Ngươi… ngươi là muốn đổi kịch bản?]
Tạ Diên Ngọc nhẹ giọng cười: “Không phải đổi. Ta chỉ là làm chủ. Cốt truyện không phải không thể đi. Nhưng lần này, do ta chọn đường đi.”
Hệ thống: […]
Tạ Diên Ngọc vén váy rời khỏi phòng bếp, chậm rãi bước về hướng ngược lại với phủ của Hạ Lan Nguy. Ánh trăng lạnh như băng đổ dài bóng nàng, mảnh khảnh, nhưng mỗi bước đi lại cực kỳ vững vàng.
Nàng không muốn làm một quân cờ biết khóc biết cười, chỉ để làm nền cho thiên chi kiêu tử giẫm đạp.
Nếu đã là cuộc chơi… vậy thì để nàng vẽ lại bàn cờ. Và đích đến vẫn là thành tiên. Nhưng không phải làm con rối trong sách, mà là thoát khỏi sách, làm người viết lại sách.
Rời khỏi phòng bếp, Tạ Diên Ngọc liền một đường đi thẳng đến Dược Các trong phủ Tạ gia.
Nàng không tự mình đem canh giải rượu tới cho Hạ Lan Nguy, là bởi vì cảm thấy chuyện ấy chẳng có gì gọi là đau khổ cũng không đến mức ảnh hưởng đến mạch chính của cốt truyện.
Dù sao thì…
Hạ Lan Nguy tuy vẻ ngoài ôn nhã hòa nhã, nhưng thủ đoạn lại lạnh lùng tàn nhẫn, y quen dùng giọng điệu dịu dàng nhất để làm những chuyện tàn độc nhất.Y ghét bị người khác tính kế. Đợi lát nữa khi phát hiện trong chén canh có hạ tình ti cổ, lại biết đó là nàng đưa, khẳng định sẽ cho người áp giải nàng đến, tự tay rót canh cho nàng uống, nhìn nàng tự gánh hậu quả, y mới thấy thú vị.
Loại người như y, chính là như thế.
Thành ra dù nàng có tự tay mang canh đến hay không, kết cục cũng vẫn là chén canh kia sẽ vào bụng nàng.
Nếu đã như thế, chi bằng trước tiên nghĩ đường lui. Nghĩ vậy, Tạ Diên Ngọc liền đi tìm giải dược của tình ti cổ.
Tình ti cổ là một loại cổ độc đặc biệt, người trúng cổ sẽ mê luyến người mình từng thân cận, càng ngày càng không rời được đối phương. Mỗi tháng đến đêm trăng tròn, cổ phát tác một lần, chỉ có thể cùng người ấy hoan hảo để tạm thời giải cổ bằng không, máu huyết nghịch chuyển, tạng phủ vỡ nát, chết không toàn thây.
Thế nhưng, nếu trước khi hoan hảo mà uống giải dược, thì cổ độc kia sẽ chỉ phát sinh hiệu quả ngắn hạn, không để lại di chứng hay dây dưa gì về sau.
Vốn dĩ, nàng định hạ cổ vào Hạ Lan Nguy, để y bị nàng trói buộc. Nào ngờ đâu, giờ người trúng cổ lại là chính nàng.
Tạ Diên Ngọc chẳng thể nào tiếp nhận kết cục giống nguyên bản bị cổ độc trói cả đời, sống chết đều phải bám vào Hạ Lan Nguy.
Dù phải đi theo kịch bản để thành tiên, thì nàng cũng không định trở thành một kẻ yếu ớt không có lựa chọn như thế.
Vậy nên, giải dược nhất định phải lấy được. Và lấy được càng sớm càng tốt.
Tình ti cổ giải dược cần phải luyện chế, may mà Dược Các trong phủ đúng lúc lại có đủ tài liệu.
Tạ Diên Ngọc tuy không thể tu tiên, nhưng mấy năm nay nàng cũng không bỏ bê bản thân, vẫn học hỏi đủ thứ, vì vậy việc luyện một ít dược đơn giản thế này với nàng mà nói không quá khó.